“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1177

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Kinh Lôi Kiếm Thế của Hân Tuyệt rõ ràng đã nằm ngoài tầm dự đoán của ông ta, nó còn mạnh hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng.  Uy lực một kiếm này đã khiến ông ta phải bật lui lại mấy bước.  “Muốn giết Lâm Nhất, phải qua cửa này của ta đã”.  Tia điện bao trùm khắp người từ trên xuống dưới nổ lách tách không ngừng, kiếm thế mạnh mẽ phát ra từ trên người Hân Tuyệt, ánh mắt y lạnh lùng nhìn đối phương, không hề mang chút e sợ nào.  “Bán Bộ Tử Phủ?”  Lão giả áo xám nhạy bén cảm nhận được khí tức trên người Hân Tuyệt, thoáng ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các thật là nhiều nhân tài, nếu như là cảnh giới Tử Phủ bình thường thì e là sẽ chẳng làm gì được ngươi. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta, chết đi!”  Lời vừa dứt, ông ta liền bật người bay lên không trung sau đó hung hăng chém một đao xuống.  Trong một thoáng, sấm sét vang lên ầm ầm, đến khi đao mang chém xuống thì lại giống như một con giao long dữ tợn và đáng sợ.  Rắc!  Hân Tuyệt chặn lại một đao này bật lui lại ba bước, thanh trường kiếm trong tay bị đánh cho gãy nát. Lòng bàn tay tứa máu, dòng máu chảy dọc theo đốc kiếm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất phủ tuyết trắng xoá.  “Sư huynh, đón kiếm!”  Ở chỗ không xa, Lâm Nhất bị thương nặng nằm trên mặt đất, một tay ôm miệng vết thương trên ngực, một tay quăng thanh kiếm từ trong túi trữ vật ra.  Đó chính là một thanh bảo binh thượng cổ mà hắn lấy được trong tầng thứ chín.  Đáy mắt Hân Tuyệt thoáng qua tia sáng kỳ lạ, không đợi bảo binh rơi xuống, người đã xoay một vòng trong không trung bắt lấy thanh kiếm này.  Nhưng đao mang tựa giao long phía sau lưng bám riết như hình với bóng chém qua.  Không kịp nghĩ nhiều, Hân Tuyệt bất thình lình quay người lại rút kiếm khỏi vỏ.  Uỳnh!  Quang mang nơi kiếm thân sáng bùng lên, bảo binh thượng cổ bao hàm luồng kiếm thế lạnh lẽo, chói mắt giống như một vầng mặt trời cực lớn.  Lại là bảo khí?  Lão giả áo xám đang tập kích bất ngờ thấy vậy mặt thoáng biến sắc, trong lòng thì lại chửi ầm lên.  Mãi không hết sao…  “Hảo kiếm!”  Tay cầm bảo binh thượng cổ, Hân Tuyệt lơ lửng giữa không trung bật cười ha hả, dùng kiếm chém nát vụn thế đao tàn nhẫn tuyệt tình của đối phương, sau đó được thế lấn tới, lấy uy lực của bảo binh, thi triển uy lực Kinh Lôi Kiếm Pháp đến mức cực hạn.  Keng keng keng keng keng keng!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Kinh Lôi Kiếm Thế của Hân Tuyệt rõ ràng đã nằm ngoài tầm dự đoán của ông ta, nó còn mạnh hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng.  Uy lực một kiếm này đã khiến ông ta phải bật lui lại mấy bước.  “Muốn giết Lâm Nhất, phải qua cửa này của ta đã”.  Tia điện bao trùm khắp người từ trên xuống dưới nổ lách tách không ngừng, kiếm thế mạnh mẽ phát ra từ trên người Hân Tuyệt, ánh mắt y lạnh lùng nhìn đối phương, không hề mang chút e sợ nào.  “Bán Bộ Tử Phủ?”  Lão giả áo xám nhạy bén cảm nhận được khí tức trên người Hân Tuyệt, thoáng ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các thật là nhiều nhân tài, nếu như là cảnh giới Tử Phủ bình thường thì e là sẽ chẳng làm gì được ngươi. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta, chết đi!”  Lời vừa dứt, ông ta liền bật người bay lên không trung sau đó hung hăng chém một đao xuống.  Trong một thoáng, sấm sét vang lên ầm ầm, đến khi đao mang chém xuống thì lại giống như một con giao long dữ tợn và đáng sợ.  Rắc!  Hân Tuyệt chặn lại một đao này bật lui lại ba bước, thanh trường kiếm trong tay bị đánh cho gãy nát. Lòng bàn tay tứa máu, dòng máu chảy dọc theo đốc kiếm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất phủ tuyết trắng xoá.  “Sư huynh, đón kiếm!”  Ở chỗ không xa, Lâm Nhất bị thương nặng nằm trên mặt đất, một tay ôm miệng vết thương trên ngực, một tay quăng thanh kiếm từ trong túi trữ vật ra.  Đó chính là một thanh bảo binh thượng cổ mà hắn lấy được trong tầng thứ chín.  Đáy mắt Hân Tuyệt thoáng qua tia sáng kỳ lạ, không đợi bảo binh rơi xuống, người đã xoay một vòng trong không trung bắt lấy thanh kiếm này.  Nhưng đao mang tựa giao long phía sau lưng bám riết như hình với bóng chém qua.  Không kịp nghĩ nhiều, Hân Tuyệt bất thình lình quay người lại rút kiếm khỏi vỏ.  Uỳnh!  Quang mang nơi kiếm thân sáng bùng lên, bảo binh thượng cổ bao hàm luồng kiếm thế lạnh lẽo, chói mắt giống như một vầng mặt trời cực lớn.  Lại là bảo khí?  Lão giả áo xám đang tập kích bất ngờ thấy vậy mặt thoáng biến sắc, trong lòng thì lại chửi ầm lên.  Mãi không hết sao…  “Hảo kiếm!”  Tay cầm bảo binh thượng cổ, Hân Tuyệt lơ lửng giữa không trung bật cười ha hả, dùng kiếm chém nát vụn thế đao tàn nhẫn tuyệt tình của đối phương, sau đó được thế lấn tới, lấy uy lực của bảo binh, thi triển uy lực Kinh Lôi Kiếm Pháp đến mức cực hạn.  Keng keng keng keng keng keng!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Kinh Lôi Kiếm Thế của Hân Tuyệt rõ ràng đã nằm ngoài tầm dự đoán của ông ta, nó còn mạnh hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng.  Uy lực một kiếm này đã khiến ông ta phải bật lui lại mấy bước.  “Muốn giết Lâm Nhất, phải qua cửa này của ta đã”.  Tia điện bao trùm khắp người từ trên xuống dưới nổ lách tách không ngừng, kiếm thế mạnh mẽ phát ra từ trên người Hân Tuyệt, ánh mắt y lạnh lùng nhìn đối phương, không hề mang chút e sợ nào.  “Bán Bộ Tử Phủ?”  Lão giả áo xám nhạy bén cảm nhận được khí tức trên người Hân Tuyệt, thoáng ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các thật là nhiều nhân tài, nếu như là cảnh giới Tử Phủ bình thường thì e là sẽ chẳng làm gì được ngươi. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta, chết đi!”  Lời vừa dứt, ông ta liền bật người bay lên không trung sau đó hung hăng chém một đao xuống.  Trong một thoáng, sấm sét vang lên ầm ầm, đến khi đao mang chém xuống thì lại giống như một con giao long dữ tợn và đáng sợ.  Rắc!  Hân Tuyệt chặn lại một đao này bật lui lại ba bước, thanh trường kiếm trong tay bị đánh cho gãy nát. Lòng bàn tay tứa máu, dòng máu chảy dọc theo đốc kiếm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất phủ tuyết trắng xoá.  “Sư huynh, đón kiếm!”  Ở chỗ không xa, Lâm Nhất bị thương nặng nằm trên mặt đất, một tay ôm miệng vết thương trên ngực, một tay quăng thanh kiếm từ trong túi trữ vật ra.  Đó chính là một thanh bảo binh thượng cổ mà hắn lấy được trong tầng thứ chín.  Đáy mắt Hân Tuyệt thoáng qua tia sáng kỳ lạ, không đợi bảo binh rơi xuống, người đã xoay một vòng trong không trung bắt lấy thanh kiếm này.  Nhưng đao mang tựa giao long phía sau lưng bám riết như hình với bóng chém qua.  Không kịp nghĩ nhiều, Hân Tuyệt bất thình lình quay người lại rút kiếm khỏi vỏ.  Uỳnh!  Quang mang nơi kiếm thân sáng bùng lên, bảo binh thượng cổ bao hàm luồng kiếm thế lạnh lẽo, chói mắt giống như một vầng mặt trời cực lớn.  Lại là bảo khí?  Lão giả áo xám đang tập kích bất ngờ thấy vậy mặt thoáng biến sắc, trong lòng thì lại chửi ầm lên.  Mãi không hết sao…  “Hảo kiếm!”  Tay cầm bảo binh thượng cổ, Hân Tuyệt lơ lửng giữa không trung bật cười ha hả, dùng kiếm chém nát vụn thế đao tàn nhẫn tuyệt tình của đối phương, sau đó được thế lấn tới, lấy uy lực của bảo binh, thi triển uy lực Kinh Lôi Kiếm Pháp đến mức cực hạn.  Keng keng keng keng keng keng!  

Chương 1177