“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1198
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo. “Chết!” Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn. Phập! Bốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống. Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết. Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến. Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây. Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin. Là hắn ta? Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết. Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm! “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra. Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường. Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra. Thịch thịch thịch! Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt. Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y. Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt. Vèo! Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại. “Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ. Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo. “Chết!” Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn. Phập! Bốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống. Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết. Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến. Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây. Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin. Là hắn ta? Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết. Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm! “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra. Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường. Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra. Thịch thịch thịch! Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt. Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y. Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt. Vèo! Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại. “Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ. Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo. “Chết!” Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn. Phập! Bốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống. Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết. Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến. Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây. Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin. Là hắn ta? Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết. Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm! “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra. Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường. Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra. Thịch thịch thịch! Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt. Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y. Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt. Vèo! Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại. “Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ. Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.