“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1199

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây là bảo kiếm mà Lâm Nhất đưa cho y, một món bảo binh thượng cổ được khắc hoa văn dày đặc, tỏa ra khí lạnh bức người. Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo, thân sáng như tuyết, lưỡi như sương thu, có thể dễ dàng cắt đứt một sợi tóc, gọt đồng băm sắt, chém kim cắt ngọc… Kiếm này như mỹ nhân yêu kiều, khiến người say mê khó bỏ.   “Sư huynh, bọn chúng đã đến!”  Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, chiến kỳ Xích Diễm lập tức xuất hiện trong tay hắn với hình thái cận chiến dữ tợn.  “Chia ra đi, đã có thanh kiếm đệ tặng, đám người này sẽ không làm gì được ta”.  Hân Tuyệt dời mắt khỏi kiếm, sắc mặt y thoáng trở nên lạnh lùng, kiếm ý toàn thân không ngừng bộc phát.  Ầm!  Kiếm ý mênh mông từ trên người y xộc thẳng lên trời, đến khi ngưng tụ đến đỉnh phong, dường trong cơ thể y phát ra tiếng kiếm ngân. Ngay sau đó, lại có thêm một tiếng kiếm ngân to rõ hơn, thanh kiếm trong tay y phát ra hào quang chói lóa, không ngừng run lên…  Dưới luồng áp lực của kiếm ý, Lâm Nhất vô thức lui về sau, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.  Kiếm ý Tiên Thiên!  Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, sư huynh Hân Tuyệt đã đột phá trong hiểm cảnh, thúc đẩy kiếm ý chạm đến cảnh giới Tiên Thiên. Không chỉ như thế, thậm chí huynh ấy còn được bảo binh thượng cổ thừa nhận, việc này thật khó mà tin được.  Không lên tiếng thì thôi, vừa lộ diện lập tức kinh thiên động địa!  Lâm Nhất thầm kinh ngạc, vốn dĩ hắn nên mừng cho sư huynh, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tia nghi hoặc.  Không chỉ có hắn, các thành viên của Kiếm Các đang phân tán khắp nơi cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Kiếm trong tay bọn họ bị luồng kiếm ý kia chấn nhiếp, không cách nào khống chế được.  “Kiếm ý Tiên Thiên!”  Sau một hồi kinh ngạc, trong mắt Lạc Phong trưởng lão lóe lên tia mừng rỡ, thật sự là kiếm ý Tiên Thiên, so với kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Như thế, trong trận Long Môn tranh tài cuối năm nay, thử hỏi còn có ai có thể ngăn cản Hân Tuyệt?  “Như thế mới xứng được với ngươi à? Ta đúng là vô dụng…”  Hân Tuyệt nở một nụ cười tự giễu, cùng với kiếm thế đáng sợ, y đột nhiên tung người nhảy lên, đón đầu mấy tên áo đen đang xông đến.   “Sấm rền tứ phương!”  Ầm ầm ầm!  Một luồng kiếm quang như điện bắn ra, cùng với đó là bốn tiếng nổ mạnh giữa không trung, huyết quang tứ tán, năm tên áo đen bị kiếm quang gi ết chết ngay tại chỗ.  Dưới sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên, bảo binh thượng cổ trong tay y đã bày ra sự k hủng bố hoàn mỹ nhất của nó.  Giết!  Hân Tuyệt không tiến không lùi, mà cầm kiếm nhảy vào giữa đám người áo đen.  Rầm rầm rầm!  Thân hình y thoắt ẩn thoắt hiện, điện quang xuất hiện bốn phía, mỗi một lần sấm nổ đì đùng là sẽ có máu tươi bắn ra, đầu người rơi xuống đất, áo nghĩa của Kinh Lôi kiếm pháp được phát huy vô cùng tinh tế trong tay y, thậm chí đã vượt qua phẩm cấp tự thân của kiếm pháp.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây là bảo kiếm mà Lâm Nhất đưa cho y, một món bảo binh thượng cổ được khắc hoa văn dày đặc, tỏa ra khí lạnh bức người. Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo, thân sáng như tuyết, lưỡi như sương thu, có thể dễ dàng cắt đứt một sợi tóc, gọt đồng băm sắt, chém kim cắt ngọc… Kiếm này như mỹ nhân yêu kiều, khiến người say mê khó bỏ.   “Sư huynh, bọn chúng đã đến!”  Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, chiến kỳ Xích Diễm lập tức xuất hiện trong tay hắn với hình thái cận chiến dữ tợn.  “Chia ra đi, đã có thanh kiếm đệ tặng, đám người này sẽ không làm gì được ta”.  Hân Tuyệt dời mắt khỏi kiếm, sắc mặt y thoáng trở nên lạnh lùng, kiếm ý toàn thân không ngừng bộc phát.  Ầm!  Kiếm ý mênh mông từ trên người y xộc thẳng lên trời, đến khi ngưng tụ đến đỉnh phong, dường trong cơ thể y phát ra tiếng kiếm ngân. Ngay sau đó, lại có thêm một tiếng kiếm ngân to rõ hơn, thanh kiếm trong tay y phát ra hào quang chói lóa, không ngừng run lên…  Dưới luồng áp lực của kiếm ý, Lâm Nhất vô thức lui về sau, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.  Kiếm ý Tiên Thiên!  Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, sư huynh Hân Tuyệt đã đột phá trong hiểm cảnh, thúc đẩy kiếm ý chạm đến cảnh giới Tiên Thiên. Không chỉ như thế, thậm chí huynh ấy còn được bảo binh thượng cổ thừa nhận, việc này thật khó mà tin được.  Không lên tiếng thì thôi, vừa lộ diện lập tức kinh thiên động địa!  Lâm Nhất thầm kinh ngạc, vốn dĩ hắn nên mừng cho sư huynh, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tia nghi hoặc.  Không chỉ có hắn, các thành viên của Kiếm Các đang phân tán khắp nơi cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Kiếm trong tay bọn họ bị luồng kiếm ý kia chấn nhiếp, không cách nào khống chế được.  “Kiếm ý Tiên Thiên!”  Sau một hồi kinh ngạc, trong mắt Lạc Phong trưởng lão lóe lên tia mừng rỡ, thật sự là kiếm ý Tiên Thiên, so với kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Như thế, trong trận Long Môn tranh tài cuối năm nay, thử hỏi còn có ai có thể ngăn cản Hân Tuyệt?  “Như thế mới xứng được với ngươi à? Ta đúng là vô dụng…”  Hân Tuyệt nở một nụ cười tự giễu, cùng với kiếm thế đáng sợ, y đột nhiên tung người nhảy lên, đón đầu mấy tên áo đen đang xông đến.   “Sấm rền tứ phương!”  Ầm ầm ầm!  Một luồng kiếm quang như điện bắn ra, cùng với đó là bốn tiếng nổ mạnh giữa không trung, huyết quang tứ tán, năm tên áo đen bị kiếm quang gi ết chết ngay tại chỗ.  Dưới sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên, bảo binh thượng cổ trong tay y đã bày ra sự k hủng bố hoàn mỹ nhất của nó.  Giết!  Hân Tuyệt không tiến không lùi, mà cầm kiếm nhảy vào giữa đám người áo đen.  Rầm rầm rầm!  Thân hình y thoắt ẩn thoắt hiện, điện quang xuất hiện bốn phía, mỗi một lần sấm nổ đì đùng là sẽ có máu tươi bắn ra, đầu người rơi xuống đất, áo nghĩa của Kinh Lôi kiếm pháp được phát huy vô cùng tinh tế trong tay y, thậm chí đã vượt qua phẩm cấp tự thân của kiếm pháp.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây là bảo kiếm mà Lâm Nhất đưa cho y, một món bảo binh thượng cổ được khắc hoa văn dày đặc, tỏa ra khí lạnh bức người. Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo, thân sáng như tuyết, lưỡi như sương thu, có thể dễ dàng cắt đứt một sợi tóc, gọt đồng băm sắt, chém kim cắt ngọc… Kiếm này như mỹ nhân yêu kiều, khiến người say mê khó bỏ.   “Sư huynh, bọn chúng đã đến!”  Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, chiến kỳ Xích Diễm lập tức xuất hiện trong tay hắn với hình thái cận chiến dữ tợn.  “Chia ra đi, đã có thanh kiếm đệ tặng, đám người này sẽ không làm gì được ta”.  Hân Tuyệt dời mắt khỏi kiếm, sắc mặt y thoáng trở nên lạnh lùng, kiếm ý toàn thân không ngừng bộc phát.  Ầm!  Kiếm ý mênh mông từ trên người y xộc thẳng lên trời, đến khi ngưng tụ đến đỉnh phong, dường trong cơ thể y phát ra tiếng kiếm ngân. Ngay sau đó, lại có thêm một tiếng kiếm ngân to rõ hơn, thanh kiếm trong tay y phát ra hào quang chói lóa, không ngừng run lên…  Dưới luồng áp lực của kiếm ý, Lâm Nhất vô thức lui về sau, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.  Kiếm ý Tiên Thiên!  Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, sư huynh Hân Tuyệt đã đột phá trong hiểm cảnh, thúc đẩy kiếm ý chạm đến cảnh giới Tiên Thiên. Không chỉ như thế, thậm chí huynh ấy còn được bảo binh thượng cổ thừa nhận, việc này thật khó mà tin được.  Không lên tiếng thì thôi, vừa lộ diện lập tức kinh thiên động địa!  Lâm Nhất thầm kinh ngạc, vốn dĩ hắn nên mừng cho sư huynh, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tia nghi hoặc.  Không chỉ có hắn, các thành viên của Kiếm Các đang phân tán khắp nơi cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Kiếm trong tay bọn họ bị luồng kiếm ý kia chấn nhiếp, không cách nào khống chế được.  “Kiếm ý Tiên Thiên!”  Sau một hồi kinh ngạc, trong mắt Lạc Phong trưởng lão lóe lên tia mừng rỡ, thật sự là kiếm ý Tiên Thiên, so với kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Như thế, trong trận Long Môn tranh tài cuối năm nay, thử hỏi còn có ai có thể ngăn cản Hân Tuyệt?  “Như thế mới xứng được với ngươi à? Ta đúng là vô dụng…”  Hân Tuyệt nở một nụ cười tự giễu, cùng với kiếm thế đáng sợ, y đột nhiên tung người nhảy lên, đón đầu mấy tên áo đen đang xông đến.   “Sấm rền tứ phương!”  Ầm ầm ầm!  Một luồng kiếm quang như điện bắn ra, cùng với đó là bốn tiếng nổ mạnh giữa không trung, huyết quang tứ tán, năm tên áo đen bị kiếm quang gi ết chết ngay tại chỗ.  Dưới sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên, bảo binh thượng cổ trong tay y đã bày ra sự k hủng bố hoàn mỹ nhất của nó.  Giết!  Hân Tuyệt không tiến không lùi, mà cầm kiếm nhảy vào giữa đám người áo đen.  Rầm rầm rầm!  Thân hình y thoắt ẩn thoắt hiện, điện quang xuất hiện bốn phía, mỗi một lần sấm nổ đì đùng là sẽ có máu tươi bắn ra, đầu người rơi xuống đất, áo nghĩa của Kinh Lôi kiếm pháp được phát huy vô cùng tinh tế trong tay y, thậm chí đã vượt qua phẩm cấp tự thân của kiếm pháp.  

Chương 1199