“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1210
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vốn dĩ, sau khi hắn ta từ sơn mạch Tịch Diệt trở về, trong lòng thấp thỏm bất an, hoảng hốt không thôi. Nhưng không ngờ được, chó ngáp phải ruồi, vậy mà Hân Tuyệt đã chết rồi. Hôm nay, đại hoàng tử đến đây chúc mừng Bạch Lê Hiên đã đột phá thánh thể, cố tình đến trước để thăm hắn ta. Lại càng khiến hắn ta trở nên kiên định, không còn phải sợ hãi gì nữa. Nhưng mà nếu như lại cho hắn ta một cơ hội thì hắn ta vẫn lựa chọn giết chết Lâm Nhất, đồng thời cũng không hối hận với quyết định của mình. Tên kiếm nô này mấy lần khiến hắn ta phải chịu sỉ nhục, nhất là việc giết chết Vương Ninh ngay trước mắt hắn ta, lại càng là nỗi nhục lớn nhất cuộc này của hắn ta. Nhớ đến Lâm Nhất, Vương Diễm thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói lạnh như băng: “Tên tiểu kiếm nô này vẫn còn chưa quay về sao?” “Vẫn chưa về, phần lớn người đi mật cảnh Ma Liên đều đã trở về cả rồi, nhưng Lâm Nhất lại không có trong đó…”. “Nghe nói Bạch Lê Hiên còn đặc biệt đi một chuyến đến Lạc Già Sơn mà cũng không tìm thấy hắn đâu cả”. “Ha ha, thật không ngờ được, Bạch Lê Hiên này lại có mối thù xưa hận cũ với Lâm Nhất, tên kiếm nô này rốt cuộc thì cũng có người trị được hắn rồi”. “Bạch Lê Hiên cũng thật là yêu nghiệt, sau khi xuất quan tu vi đã như một ngày đi cả nghìn dặm, nghe nói đã đánh bại được sáu đệ tử của bảng Thiên, hơn nữa đều không dùng đến mười chiêu”. “Sự khủng bố của thánh thể, đám người chúng ta đương nhiên là không thể hiểu được”. Nghe câu chuyện của Bát đại kim cương, Vương Diễm cười âm hiểm nói: “Bây giờ ta rất là mong chờ ngày hắn quay lại Lăng Tiêu Kiếm Các, nhìn thấy Bạch Lê Hiên đã luyện thành thánh thể thì sẽ có biểu cảm thế nào”. “Lâu rồi không gặp, Vương Diễm sư huynh thế mà vẫn quan tâm Lâm mỗ như ngày nào”. Đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên theo gió truyền tới. Mấy người lần theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài Diễn võ trường, trên mái ngói của một toà cung điện. Thiếu niên áo xanh lưng đeo kiếm hạp, tà áo tung bay lật phật theo gió. Thiếu niên nhướn mày, một giây sau đã xuất hiện ở ngay chính giữa Diễn võ trường. “Lâm Nhất!” Mặt Vương Diễm đột nhiên biến sắc, giật thót mình. Vạt áo sam xanh, tóc dài tung bay, lưng đeo kiếm hạp. Người đến không phải Lâm Nhất thì còn là ai nữa? Sau khi từ Đế Đô trở về kiếm các, hắn chưa đi đâu cả mà đến thẳng nơi đóng quân của liên minh Quân Tử. Rất trùng hợp, vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Diễm này đang so chiêu với Bát đại kim cương. Rồi nhìn thấy hắn vô cùng sung sướng, thậm chí cực kỳ hưng phấn nói đến mình… Trên Diễn võ trường, Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện khiến Vương Diễm giật thót cả mình. Nhưng mà ngay sau đó, hắn ta bình tĩnh lại, trong Lăng Tiêu Kiếm Các cấm giết chóc, bất luận là ai vi phạm cũng sẽ giết không tha, đây là quy luật thép. Nếu không có quy luật thép này thì ngày xưa Lâm Nhất đã bị hắn ta giết chết vô số lần rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vốn dĩ, sau khi hắn ta từ sơn mạch Tịch Diệt trở về, trong lòng thấp thỏm bất an, hoảng hốt không thôi. Nhưng không ngờ được, chó ngáp phải ruồi, vậy mà Hân Tuyệt đã chết rồi. Hôm nay, đại hoàng tử đến đây chúc mừng Bạch Lê Hiên đã đột phá thánh thể, cố tình đến trước để thăm hắn ta. Lại càng khiến hắn ta trở nên kiên định, không còn phải sợ hãi gì nữa. Nhưng mà nếu như lại cho hắn ta một cơ hội thì hắn ta vẫn lựa chọn giết chết Lâm Nhất, đồng thời cũng không hối hận với quyết định của mình. Tên kiếm nô này mấy lần khiến hắn ta phải chịu sỉ nhục, nhất là việc giết chết Vương Ninh ngay trước mắt hắn ta, lại càng là nỗi nhục lớn nhất cuộc này của hắn ta. Nhớ đến Lâm Nhất, Vương Diễm thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói lạnh như băng: “Tên tiểu kiếm nô này vẫn còn chưa quay về sao?” “Vẫn chưa về, phần lớn người đi mật cảnh Ma Liên đều đã trở về cả rồi, nhưng Lâm Nhất lại không có trong đó…”. “Nghe nói Bạch Lê Hiên còn đặc biệt đi một chuyến đến Lạc Già Sơn mà cũng không tìm thấy hắn đâu cả”. “Ha ha, thật không ngờ được, Bạch Lê Hiên này lại có mối thù xưa hận cũ với Lâm Nhất, tên kiếm nô này rốt cuộc thì cũng có người trị được hắn rồi”. “Bạch Lê Hiên cũng thật là yêu nghiệt, sau khi xuất quan tu vi đã như một ngày đi cả nghìn dặm, nghe nói đã đánh bại được sáu đệ tử của bảng Thiên, hơn nữa đều không dùng đến mười chiêu”. “Sự khủng bố của thánh thể, đám người chúng ta đương nhiên là không thể hiểu được”. Nghe câu chuyện của Bát đại kim cương, Vương Diễm cười âm hiểm nói: “Bây giờ ta rất là mong chờ ngày hắn quay lại Lăng Tiêu Kiếm Các, nhìn thấy Bạch Lê Hiên đã luyện thành thánh thể thì sẽ có biểu cảm thế nào”. “Lâu rồi không gặp, Vương Diễm sư huynh thế mà vẫn quan tâm Lâm mỗ như ngày nào”. Đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên theo gió truyền tới. Mấy người lần theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài Diễn võ trường, trên mái ngói của một toà cung điện. Thiếu niên áo xanh lưng đeo kiếm hạp, tà áo tung bay lật phật theo gió. Thiếu niên nhướn mày, một giây sau đã xuất hiện ở ngay chính giữa Diễn võ trường. “Lâm Nhất!” Mặt Vương Diễm đột nhiên biến sắc, giật thót mình. Vạt áo sam xanh, tóc dài tung bay, lưng đeo kiếm hạp. Người đến không phải Lâm Nhất thì còn là ai nữa? Sau khi từ Đế Đô trở về kiếm các, hắn chưa đi đâu cả mà đến thẳng nơi đóng quân của liên minh Quân Tử. Rất trùng hợp, vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Diễm này đang so chiêu với Bát đại kim cương. Rồi nhìn thấy hắn vô cùng sung sướng, thậm chí cực kỳ hưng phấn nói đến mình… Trên Diễn võ trường, Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện khiến Vương Diễm giật thót cả mình. Nhưng mà ngay sau đó, hắn ta bình tĩnh lại, trong Lăng Tiêu Kiếm Các cấm giết chóc, bất luận là ai vi phạm cũng sẽ giết không tha, đây là quy luật thép. Nếu không có quy luật thép này thì ngày xưa Lâm Nhất đã bị hắn ta giết chết vô số lần rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vốn dĩ, sau khi hắn ta từ sơn mạch Tịch Diệt trở về, trong lòng thấp thỏm bất an, hoảng hốt không thôi. Nhưng không ngờ được, chó ngáp phải ruồi, vậy mà Hân Tuyệt đã chết rồi. Hôm nay, đại hoàng tử đến đây chúc mừng Bạch Lê Hiên đã đột phá thánh thể, cố tình đến trước để thăm hắn ta. Lại càng khiến hắn ta trở nên kiên định, không còn phải sợ hãi gì nữa. Nhưng mà nếu như lại cho hắn ta một cơ hội thì hắn ta vẫn lựa chọn giết chết Lâm Nhất, đồng thời cũng không hối hận với quyết định của mình. Tên kiếm nô này mấy lần khiến hắn ta phải chịu sỉ nhục, nhất là việc giết chết Vương Ninh ngay trước mắt hắn ta, lại càng là nỗi nhục lớn nhất cuộc này của hắn ta. Nhớ đến Lâm Nhất, Vương Diễm thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói lạnh như băng: “Tên tiểu kiếm nô này vẫn còn chưa quay về sao?” “Vẫn chưa về, phần lớn người đi mật cảnh Ma Liên đều đã trở về cả rồi, nhưng Lâm Nhất lại không có trong đó…”. “Nghe nói Bạch Lê Hiên còn đặc biệt đi một chuyến đến Lạc Già Sơn mà cũng không tìm thấy hắn đâu cả”. “Ha ha, thật không ngờ được, Bạch Lê Hiên này lại có mối thù xưa hận cũ với Lâm Nhất, tên kiếm nô này rốt cuộc thì cũng có người trị được hắn rồi”. “Bạch Lê Hiên cũng thật là yêu nghiệt, sau khi xuất quan tu vi đã như một ngày đi cả nghìn dặm, nghe nói đã đánh bại được sáu đệ tử của bảng Thiên, hơn nữa đều không dùng đến mười chiêu”. “Sự khủng bố của thánh thể, đám người chúng ta đương nhiên là không thể hiểu được”. Nghe câu chuyện của Bát đại kim cương, Vương Diễm cười âm hiểm nói: “Bây giờ ta rất là mong chờ ngày hắn quay lại Lăng Tiêu Kiếm Các, nhìn thấy Bạch Lê Hiên đã luyện thành thánh thể thì sẽ có biểu cảm thế nào”. “Lâu rồi không gặp, Vương Diễm sư huynh thế mà vẫn quan tâm Lâm mỗ như ngày nào”. Đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên theo gió truyền tới. Mấy người lần theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài Diễn võ trường, trên mái ngói của một toà cung điện. Thiếu niên áo xanh lưng đeo kiếm hạp, tà áo tung bay lật phật theo gió. Thiếu niên nhướn mày, một giây sau đã xuất hiện ở ngay chính giữa Diễn võ trường. “Lâm Nhất!” Mặt Vương Diễm đột nhiên biến sắc, giật thót mình. Vạt áo sam xanh, tóc dài tung bay, lưng đeo kiếm hạp. Người đến không phải Lâm Nhất thì còn là ai nữa? Sau khi từ Đế Đô trở về kiếm các, hắn chưa đi đâu cả mà đến thẳng nơi đóng quân của liên minh Quân Tử. Rất trùng hợp, vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Diễm này đang so chiêu với Bát đại kim cương. Rồi nhìn thấy hắn vô cùng sung sướng, thậm chí cực kỳ hưng phấn nói đến mình… Trên Diễn võ trường, Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện khiến Vương Diễm giật thót cả mình. Nhưng mà ngay sau đó, hắn ta bình tĩnh lại, trong Lăng Tiêu Kiếm Các cấm giết chóc, bất luận là ai vi phạm cũng sẽ giết không tha, đây là quy luật thép. Nếu không có quy luật thép này thì ngày xưa Lâm Nhất đã bị hắn ta giết chết vô số lần rồi.