“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1211

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thật không ngờ, thời vận thay đổi, nhanh như vậy đã đổi ngược lại.  Lúc đầu hắn ta hận muốn chết cái quy luật thép này, nhưng đến nay nó lại thành thanh Thượng phương bảo kiếm bảo vệ mình.  Hơn nữa, ở đây là chỗ của liên minh Quân Tử!  Hàng trăm đệ tử kiếm các trung thành với mình đều tụ tập ở đây, Lâm Nhất này chẳng lẽ có thể lật trời được hay sao?  “Tiểu kiếm nô, ngươi chạy đến đây làm cái gì? Ở đây là nơi một tên kiếm nô như ngươi có thể đến à? Cút ra ngoài!”  Vương Diễm sa sầm mặt, đáy mắt thoáng qua hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Thần sắc của Bát đại kim cương đầy thận trọng, phất tay một cái, những đệ tử liên minh Quân Tử ở bên ngoài Diễn Võ Trường nhanh chóng sáp đến.  Giống, giống quá…  Lâm Nhất nhìn vào đôi mắt kia của đối phương, gương mặt này trong đầu hắn không ngừng chồng lên đôi mắt nọ mà hắn nhìn thấy bên trong sơn mạch Tịch Diệt.  Đợi đến khi chúng hoàn toàn chồng lên nhau, hoàn toàn ăn khớp, giống nhau như đúc.  Như vậy, đủ rồi.  Vung tay lên chiêu gọi, Lâm Nhất nắm lấy thanh Táng Hoa Kiếm vừa mới bật ra từ kiếm hạp, mặt lạnh lùng vô cảm, bước chân từ từ tiến về phía trước.  “Dám đến liên minh Quân Tử giở thói ngang ngược, muốn chết! Dạy dỗ tên kiếm nô này tử tế cho ta!”  Thấy Lâm Nhất từng bước đến gần, trong mắt Vương Diễm thoáng sát ý, lạnh giọng quát.  Đột ngột từng thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, hàn mang lạnh lẽo sáng lấp lánh.  Keng!  Nhưng kiếm trong tay thành viên của liên minh Quân Tử vừa mới rút ra được nửa tấc liền nghe thấy tiếng kiếm âm kêu chói tai, không ngừng vang vọng khắp tám hướng.  Kiếm âm lanh lảnh lại giống như tiếng của Thương long đang giận dữ rít gào, hoàn toàn nhấn chìm âm thanh rút kiếm của mấy trăm người.  Giống như một dòng nước sông chảy vào biển lớn, thoáng chốc biến mất tăm, không còn sót lại chút tàn tích.  Ào!  Đợi đến khi Táng Hoa Kiếm được tuốt khỏi vỏ, kiếm quang rực rỡ như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, ánh sáng lấp lánh chói mắt duy nhất ở nơi tăm tối của Diễn võ trường.  Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!  Lưỡi kiếm bén nhọn trong tay bọn họ run lên bần bật dưới áp lực mạnh mẽ từ Bán Bộ Tiên Thiên kiếm ý của Lâm Nhất, hoàn toàn không có cách nào để khống chế.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thật không ngờ, thời vận thay đổi, nhanh như vậy đã đổi ngược lại.  Lúc đầu hắn ta hận muốn chết cái quy luật thép này, nhưng đến nay nó lại thành thanh Thượng phương bảo kiếm bảo vệ mình.  Hơn nữa, ở đây là chỗ của liên minh Quân Tử!  Hàng trăm đệ tử kiếm các trung thành với mình đều tụ tập ở đây, Lâm Nhất này chẳng lẽ có thể lật trời được hay sao?  “Tiểu kiếm nô, ngươi chạy đến đây làm cái gì? Ở đây là nơi một tên kiếm nô như ngươi có thể đến à? Cút ra ngoài!”  Vương Diễm sa sầm mặt, đáy mắt thoáng qua hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Thần sắc của Bát đại kim cương đầy thận trọng, phất tay một cái, những đệ tử liên minh Quân Tử ở bên ngoài Diễn Võ Trường nhanh chóng sáp đến.  Giống, giống quá…  Lâm Nhất nhìn vào đôi mắt kia của đối phương, gương mặt này trong đầu hắn không ngừng chồng lên đôi mắt nọ mà hắn nhìn thấy bên trong sơn mạch Tịch Diệt.  Đợi đến khi chúng hoàn toàn chồng lên nhau, hoàn toàn ăn khớp, giống nhau như đúc.  Như vậy, đủ rồi.  Vung tay lên chiêu gọi, Lâm Nhất nắm lấy thanh Táng Hoa Kiếm vừa mới bật ra từ kiếm hạp, mặt lạnh lùng vô cảm, bước chân từ từ tiến về phía trước.  “Dám đến liên minh Quân Tử giở thói ngang ngược, muốn chết! Dạy dỗ tên kiếm nô này tử tế cho ta!”  Thấy Lâm Nhất từng bước đến gần, trong mắt Vương Diễm thoáng sát ý, lạnh giọng quát.  Đột ngột từng thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, hàn mang lạnh lẽo sáng lấp lánh.  Keng!  Nhưng kiếm trong tay thành viên của liên minh Quân Tử vừa mới rút ra được nửa tấc liền nghe thấy tiếng kiếm âm kêu chói tai, không ngừng vang vọng khắp tám hướng.  Kiếm âm lanh lảnh lại giống như tiếng của Thương long đang giận dữ rít gào, hoàn toàn nhấn chìm âm thanh rút kiếm của mấy trăm người.  Giống như một dòng nước sông chảy vào biển lớn, thoáng chốc biến mất tăm, không còn sót lại chút tàn tích.  Ào!  Đợi đến khi Táng Hoa Kiếm được tuốt khỏi vỏ, kiếm quang rực rỡ như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, ánh sáng lấp lánh chói mắt duy nhất ở nơi tăm tối của Diễn võ trường.  Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!  Lưỡi kiếm bén nhọn trong tay bọn họ run lên bần bật dưới áp lực mạnh mẽ từ Bán Bộ Tiên Thiên kiếm ý của Lâm Nhất, hoàn toàn không có cách nào để khống chế.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thật không ngờ, thời vận thay đổi, nhanh như vậy đã đổi ngược lại.  Lúc đầu hắn ta hận muốn chết cái quy luật thép này, nhưng đến nay nó lại thành thanh Thượng phương bảo kiếm bảo vệ mình.  Hơn nữa, ở đây là chỗ của liên minh Quân Tử!  Hàng trăm đệ tử kiếm các trung thành với mình đều tụ tập ở đây, Lâm Nhất này chẳng lẽ có thể lật trời được hay sao?  “Tiểu kiếm nô, ngươi chạy đến đây làm cái gì? Ở đây là nơi một tên kiếm nô như ngươi có thể đến à? Cút ra ngoài!”  Vương Diễm sa sầm mặt, đáy mắt thoáng qua hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Thần sắc của Bát đại kim cương đầy thận trọng, phất tay một cái, những đệ tử liên minh Quân Tử ở bên ngoài Diễn Võ Trường nhanh chóng sáp đến.  Giống, giống quá…  Lâm Nhất nhìn vào đôi mắt kia của đối phương, gương mặt này trong đầu hắn không ngừng chồng lên đôi mắt nọ mà hắn nhìn thấy bên trong sơn mạch Tịch Diệt.  Đợi đến khi chúng hoàn toàn chồng lên nhau, hoàn toàn ăn khớp, giống nhau như đúc.  Như vậy, đủ rồi.  Vung tay lên chiêu gọi, Lâm Nhất nắm lấy thanh Táng Hoa Kiếm vừa mới bật ra từ kiếm hạp, mặt lạnh lùng vô cảm, bước chân từ từ tiến về phía trước.  “Dám đến liên minh Quân Tử giở thói ngang ngược, muốn chết! Dạy dỗ tên kiếm nô này tử tế cho ta!”  Thấy Lâm Nhất từng bước đến gần, trong mắt Vương Diễm thoáng sát ý, lạnh giọng quát.  Đột ngột từng thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, hàn mang lạnh lẽo sáng lấp lánh.  Keng!  Nhưng kiếm trong tay thành viên của liên minh Quân Tử vừa mới rút ra được nửa tấc liền nghe thấy tiếng kiếm âm kêu chói tai, không ngừng vang vọng khắp tám hướng.  Kiếm âm lanh lảnh lại giống như tiếng của Thương long đang giận dữ rít gào, hoàn toàn nhấn chìm âm thanh rút kiếm của mấy trăm người.  Giống như một dòng nước sông chảy vào biển lớn, thoáng chốc biến mất tăm, không còn sót lại chút tàn tích.  Ào!  Đợi đến khi Táng Hoa Kiếm được tuốt khỏi vỏ, kiếm quang rực rỡ như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, ánh sáng lấp lánh chói mắt duy nhất ở nơi tăm tối của Diễn võ trường.  Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!  Lưỡi kiếm bén nhọn trong tay bọn họ run lên bần bật dưới áp lực mạnh mẽ từ Bán Bộ Tiên Thiên kiếm ý của Lâm Nhất, hoàn toàn không có cách nào để khống chế.  

Chương 1211