“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1212
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong võ trường ngoại từ Bát đại kim cương và một số ít người dốc hết sức lực mới có thể nắm chặt được thanh kiếm trong tay ra thì hầu hết bội kiếm của tất cả mọi người đã bị đánh văng ra ngoài. Kiếm chính là sinh mệnh của kiếm khách. Kiếm còn người còn, kiếm gãy người mất, một kiếm khách đến kiếm cũng không thể nắm giữ được thì chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất. Thực lực thế này, Vương Diễm thế mà vẫn còn mơ mộng hão huyền muốn dạy cho Lâm Nhất một bài học. Rõ là ngươi si nói mộng, không biết trời cao đất dày. Kiến đông là có thể giết được voi hay sao? Sai! Kiến có đông hơn nữa thì cũng chỉ là kiến, không cắn chết được voi, mà ngược lại một cái hắt xì của voi cũng đã đủ để thổi chết vô số kiến. Muốn cắn chết voi, ngươi ít nhất cũng phải là một con sói đói mới được. Đáng tiếc, đám người này trước mặt Lâm Nhất lại chẳng khác gì kiến. Thực lực của hắn bây giờ đã khác xa với lúc xưa rồi. Tu luyện được công pháp được truyền thừa từ thời thượng cổ thịnh thế hoàng kim, nắm vững cảnh giới đỉnh phong viên mãn của kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm, phong mang sánh ngang với Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý, tu vi kh ủng bố cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9… Lại càng đừng nói còn có Long Tượng Chiến Thể Quyết và Long Hổ Quyền quanh thân, bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm. Con át chủ bài của hắn, thủ đoạn của hắn, sự đáng sợ của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng của Vương Diễm từ lâu rồi. Những thành viên của liên minh Quân Tử trước mắt này, cũng chỉ có Vương Diễm là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9, những người còn lại cao nhất chẳng qua là tu vi Huyền Võ tầng thứ 8. Một đám vô dụng thế này, có nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Ong! Lưu quang b ắn ra khắp xung quanh thân kiếm, vang vọng không dứt, Lâm Nhất vung tay nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước đi về phía trước. Kiếm thế vô hình rơi lên người của tất cả người trong liên minh Quân Tử, khiến không ít người cảm thấy như bị núi đè, đau đớn vô cùng, hai chân run rẩy, đến việc đứng vững thôi cũng cực kỳ khó khăn. Trong lòng Bát đại kim cương bảo vệ phía trước Vương Diễm đều cảm thấy hoảng hốt, thần sắc trong mắt đầy khủng hoảng. Ấn tượng của bọn họ với Lâm Nhất vẫn chỉ dừng ở tu vi Huyền Võ tầng thứ 5, chỉ dựa vào sức mạnh cờ chiến Xích Diễm để đối đầu với bọn họ. Nhưng lại không ngờ tới, mới có mấy tháng không gặp, sau khi gặp lại đối phương. Thì đối phương đã như một ngọn núi cao sừng sững, như biển sâu mênh mông vô tận thế này, ngoài sâu xa khó đoán thì chính là hoàn toàn không thể thăm dò. “Lâm Nhất, ngươi muốn làm cái gì, còn định giết người của kiếm các nữa à?” Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Diễm càng khó mà dùng ngôn từ để hình dung, giờ còn chưa kịp giao đấu mà kiếm thế kia đã khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới của liên minh Quân Tử gần như sụp đổ, hắn quả thực không thể ngờ được. Trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên hoảng hốt vô cùng… Chẳng lẽ người này thực sự muốn giết mình?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong võ trường ngoại từ Bát đại kim cương và một số ít người dốc hết sức lực mới có thể nắm chặt được thanh kiếm trong tay ra thì hầu hết bội kiếm của tất cả mọi người đã bị đánh văng ra ngoài. Kiếm chính là sinh mệnh của kiếm khách. Kiếm còn người còn, kiếm gãy người mất, một kiếm khách đến kiếm cũng không thể nắm giữ được thì chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất. Thực lực thế này, Vương Diễm thế mà vẫn còn mơ mộng hão huyền muốn dạy cho Lâm Nhất một bài học. Rõ là ngươi si nói mộng, không biết trời cao đất dày. Kiến đông là có thể giết được voi hay sao? Sai! Kiến có đông hơn nữa thì cũng chỉ là kiến, không cắn chết được voi, mà ngược lại một cái hắt xì của voi cũng đã đủ để thổi chết vô số kiến. Muốn cắn chết voi, ngươi ít nhất cũng phải là một con sói đói mới được. Đáng tiếc, đám người này trước mặt Lâm Nhất lại chẳng khác gì kiến. Thực lực của hắn bây giờ đã khác xa với lúc xưa rồi. Tu luyện được công pháp được truyền thừa từ thời thượng cổ thịnh thế hoàng kim, nắm vững cảnh giới đỉnh phong viên mãn của kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm, phong mang sánh ngang với Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý, tu vi kh ủng bố cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9… Lại càng đừng nói còn có Long Tượng Chiến Thể Quyết và Long Hổ Quyền quanh thân, bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm. Con át chủ bài của hắn, thủ đoạn của hắn, sự đáng sợ của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng của Vương Diễm từ lâu rồi. Những thành viên của liên minh Quân Tử trước mắt này, cũng chỉ có Vương Diễm là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9, những người còn lại cao nhất chẳng qua là tu vi Huyền Võ tầng thứ 8. Một đám vô dụng thế này, có nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Ong! Lưu quang b ắn ra khắp xung quanh thân kiếm, vang vọng không dứt, Lâm Nhất vung tay nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước đi về phía trước. Kiếm thế vô hình rơi lên người của tất cả người trong liên minh Quân Tử, khiến không ít người cảm thấy như bị núi đè, đau đớn vô cùng, hai chân run rẩy, đến việc đứng vững thôi cũng cực kỳ khó khăn. Trong lòng Bát đại kim cương bảo vệ phía trước Vương Diễm đều cảm thấy hoảng hốt, thần sắc trong mắt đầy khủng hoảng. Ấn tượng của bọn họ với Lâm Nhất vẫn chỉ dừng ở tu vi Huyền Võ tầng thứ 5, chỉ dựa vào sức mạnh cờ chiến Xích Diễm để đối đầu với bọn họ. Nhưng lại không ngờ tới, mới có mấy tháng không gặp, sau khi gặp lại đối phương. Thì đối phương đã như một ngọn núi cao sừng sững, như biển sâu mênh mông vô tận thế này, ngoài sâu xa khó đoán thì chính là hoàn toàn không thể thăm dò. “Lâm Nhất, ngươi muốn làm cái gì, còn định giết người của kiếm các nữa à?” Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Diễm càng khó mà dùng ngôn từ để hình dung, giờ còn chưa kịp giao đấu mà kiếm thế kia đã khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới của liên minh Quân Tử gần như sụp đổ, hắn quả thực không thể ngờ được. Trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên hoảng hốt vô cùng… Chẳng lẽ người này thực sự muốn giết mình?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong võ trường ngoại từ Bát đại kim cương và một số ít người dốc hết sức lực mới có thể nắm chặt được thanh kiếm trong tay ra thì hầu hết bội kiếm của tất cả mọi người đã bị đánh văng ra ngoài. Kiếm chính là sinh mệnh của kiếm khách. Kiếm còn người còn, kiếm gãy người mất, một kiếm khách đến kiếm cũng không thể nắm giữ được thì chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất. Thực lực thế này, Vương Diễm thế mà vẫn còn mơ mộng hão huyền muốn dạy cho Lâm Nhất một bài học. Rõ là ngươi si nói mộng, không biết trời cao đất dày. Kiến đông là có thể giết được voi hay sao? Sai! Kiến có đông hơn nữa thì cũng chỉ là kiến, không cắn chết được voi, mà ngược lại một cái hắt xì của voi cũng đã đủ để thổi chết vô số kiến. Muốn cắn chết voi, ngươi ít nhất cũng phải là một con sói đói mới được. Đáng tiếc, đám người này trước mặt Lâm Nhất lại chẳng khác gì kiến. Thực lực của hắn bây giờ đã khác xa với lúc xưa rồi. Tu luyện được công pháp được truyền thừa từ thời thượng cổ thịnh thế hoàng kim, nắm vững cảnh giới đỉnh phong viên mãn của kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm, phong mang sánh ngang với Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý, tu vi kh ủng bố cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9… Lại càng đừng nói còn có Long Tượng Chiến Thể Quyết và Long Hổ Quyền quanh thân, bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm. Con át chủ bài của hắn, thủ đoạn của hắn, sự đáng sợ của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng của Vương Diễm từ lâu rồi. Những thành viên của liên minh Quân Tử trước mắt này, cũng chỉ có Vương Diễm là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9, những người còn lại cao nhất chẳng qua là tu vi Huyền Võ tầng thứ 8. Một đám vô dụng thế này, có nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Ong! Lưu quang b ắn ra khắp xung quanh thân kiếm, vang vọng không dứt, Lâm Nhất vung tay nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước đi về phía trước. Kiếm thế vô hình rơi lên người của tất cả người trong liên minh Quân Tử, khiến không ít người cảm thấy như bị núi đè, đau đớn vô cùng, hai chân run rẩy, đến việc đứng vững thôi cũng cực kỳ khó khăn. Trong lòng Bát đại kim cương bảo vệ phía trước Vương Diễm đều cảm thấy hoảng hốt, thần sắc trong mắt đầy khủng hoảng. Ấn tượng của bọn họ với Lâm Nhất vẫn chỉ dừng ở tu vi Huyền Võ tầng thứ 5, chỉ dựa vào sức mạnh cờ chiến Xích Diễm để đối đầu với bọn họ. Nhưng lại không ngờ tới, mới có mấy tháng không gặp, sau khi gặp lại đối phương. Thì đối phương đã như một ngọn núi cao sừng sững, như biển sâu mênh mông vô tận thế này, ngoài sâu xa khó đoán thì chính là hoàn toàn không thể thăm dò. “Lâm Nhất, ngươi muốn làm cái gì, còn định giết người của kiếm các nữa à?” Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Diễm càng khó mà dùng ngôn từ để hình dung, giờ còn chưa kịp giao đấu mà kiếm thế kia đã khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới của liên minh Quân Tử gần như sụp đổ, hắn quả thực không thể ngờ được. Trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên hoảng hốt vô cùng… Chẳng lẽ người này thực sự muốn giết mình?