“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1216

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Đình đen mặt, cả giận nói: “Xem ra lão phu không cần chờ chỉ thị của hộ pháp, chỉ với việc ngươi giết chín người, lại còn nhục mạ trưởng lão thì ta đã có thể xử lý ngươi được rồi”.  Ầm!  Còn chưa nói hết câu, Bạch Đình đã nhảy vọt lên không, đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.  Uy lực của một chưởng khiến quảng trường Tiêu Vân rung lắc dữ dội, tu vi của Bạch Đình đã đạt đến Tử Phủ, một khi bùng nổ thì có thể tạo thành sức mạnh vô cùng kh ủng bố.  Giữa không trung, sắc mặt Bạch Đình vô cùng dữ tợn. Ông ta hận Lâm Nhất thấu xương, vừa hay lần này có cơ hội diệt tên oắt này.  Từ đầu, ông ta đã có ý định giết hắn, trước khi giết còn muốn nhục nhã Lâm Nhất một phen.  Để hắn biết được kết cục của việc đối nghịch với ông ta.  Một chưởng mạnh mẽ tràn đầy bá khí khiến những người xung quanh phải thay đổi sắc mặt. Bởi lẽ, Bạch Đình vốn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ hàng thật giá thật, hơn nữa, còn không phải Tử Phủ bình thường, mà ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới này nhiều năm, có được địa vị cực cao trong hàng ngũ trưởng lão.  Rầm!  Thoáng chốc, một chưởng đã lao đến trước mặt Lâm Nhất, hắn lập tức tung quyền nghênh đón.  Nhưng bởi vì chênh lệch tu vi quá lớn cho nên quyền chưởng vừa chạm nhau, Lâm Nhất đã phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài.  Sau khi rơi xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch.  “Sát nhân bất hối ư? Để lão phu xem xem ngươi có bản lĩnh gì”.  Bạch Đình cười khẩy một tiếng, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt, thân hình ông ta lóe lên một cái, phút chốc đã đi đến trước người Lâm Nhất.  Rầm!  Lại thêm một chưởng đánh xuống, khiến chiến giáp Long Tượng do Lâm Nhất ngưng tụ bị đánh nát tại chỗ.  Khi ánh sáng tím bao phủ cơ thể vỡ vụn, Lâm Nhất vô thức lui về sau mấy bước, kế đó, lần nữa phun ra một búng máu.  Nếu là cao thủ Tử Phủ bình thường thì với thực lực của Lâm Nhất sẽ không bại một cách thê thảm như vậy.  Nhưng đối phương đã gần năm mươi tuổi, không biết đã thăng cấp lên Tử Phủ bao nhiêu năm rồi, tu vi cực kỳ thâm hậu, vượt xa Lâm Nhất, gần như không cách nào so sánh được.  “Quỳ xuống cho lão phu!”  Bạch Đình nhe răng cười, vẻ mặt ông ta ngày càng trở nên âm u.  Rầm!  Một chưởng này khiến mặt đất dưới chân Lâm Nhất xuất hiện vô số vết nứt. Dù hắn luyện chiến thể Long Tượng thì toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.  “Còn không quỳ à? Tiểu Kiếm Nô, ngươi cũng cứng đầu thật đấy!”  Bạch Đình lạnh lùng nhìn Lâm Nhất đang loạng choạng đứng lên, lửa giận trong mắt ông ta càng bùng lên dữ dội.  Ông ta sải bước đến gần, giơ chân đạp mạnh vào đầu gối hắn.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngay khoảnh khắc chân của đối vừa đạp thẳng đến, hắn lập tức vỗ lên túi trữ vật, thoáng cái, chiến kỳ Xích Diễm liền xuất hiện trong tay, đồng thời cũng đã biến đổi thành hình thái cận chiến. Cột cờ bén nhọn hung hăng chọc vào ngực đối phương.  Muốn khiến Bạch Đình trọng thương, ngoại trừ việc khiến ông ta buông lỏng cảnh giác, để lộ sơ hở thì không còn cách nào khác.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Đình đen mặt, cả giận nói: “Xem ra lão phu không cần chờ chỉ thị của hộ pháp, chỉ với việc ngươi giết chín người, lại còn nhục mạ trưởng lão thì ta đã có thể xử lý ngươi được rồi”.  Ầm!  Còn chưa nói hết câu, Bạch Đình đã nhảy vọt lên không, đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.  Uy lực của một chưởng khiến quảng trường Tiêu Vân rung lắc dữ dội, tu vi của Bạch Đình đã đạt đến Tử Phủ, một khi bùng nổ thì có thể tạo thành sức mạnh vô cùng kh ủng bố.  Giữa không trung, sắc mặt Bạch Đình vô cùng dữ tợn. Ông ta hận Lâm Nhất thấu xương, vừa hay lần này có cơ hội diệt tên oắt này.  Từ đầu, ông ta đã có ý định giết hắn, trước khi giết còn muốn nhục nhã Lâm Nhất một phen.  Để hắn biết được kết cục của việc đối nghịch với ông ta.  Một chưởng mạnh mẽ tràn đầy bá khí khiến những người xung quanh phải thay đổi sắc mặt. Bởi lẽ, Bạch Đình vốn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ hàng thật giá thật, hơn nữa, còn không phải Tử Phủ bình thường, mà ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới này nhiều năm, có được địa vị cực cao trong hàng ngũ trưởng lão.  Rầm!  Thoáng chốc, một chưởng đã lao đến trước mặt Lâm Nhất, hắn lập tức tung quyền nghênh đón.  Nhưng bởi vì chênh lệch tu vi quá lớn cho nên quyền chưởng vừa chạm nhau, Lâm Nhất đã phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài.  Sau khi rơi xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch.  “Sát nhân bất hối ư? Để lão phu xem xem ngươi có bản lĩnh gì”.  Bạch Đình cười khẩy một tiếng, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt, thân hình ông ta lóe lên một cái, phút chốc đã đi đến trước người Lâm Nhất.  Rầm!  Lại thêm một chưởng đánh xuống, khiến chiến giáp Long Tượng do Lâm Nhất ngưng tụ bị đánh nát tại chỗ.  Khi ánh sáng tím bao phủ cơ thể vỡ vụn, Lâm Nhất vô thức lui về sau mấy bước, kế đó, lần nữa phun ra một búng máu.  Nếu là cao thủ Tử Phủ bình thường thì với thực lực của Lâm Nhất sẽ không bại một cách thê thảm như vậy.  Nhưng đối phương đã gần năm mươi tuổi, không biết đã thăng cấp lên Tử Phủ bao nhiêu năm rồi, tu vi cực kỳ thâm hậu, vượt xa Lâm Nhất, gần như không cách nào so sánh được.  “Quỳ xuống cho lão phu!”  Bạch Đình nhe răng cười, vẻ mặt ông ta ngày càng trở nên âm u.  Rầm!  Một chưởng này khiến mặt đất dưới chân Lâm Nhất xuất hiện vô số vết nứt. Dù hắn luyện chiến thể Long Tượng thì toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.  “Còn không quỳ à? Tiểu Kiếm Nô, ngươi cũng cứng đầu thật đấy!”  Bạch Đình lạnh lùng nhìn Lâm Nhất đang loạng choạng đứng lên, lửa giận trong mắt ông ta càng bùng lên dữ dội.  Ông ta sải bước đến gần, giơ chân đạp mạnh vào đầu gối hắn.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngay khoảnh khắc chân của đối vừa đạp thẳng đến, hắn lập tức vỗ lên túi trữ vật, thoáng cái, chiến kỳ Xích Diễm liền xuất hiện trong tay, đồng thời cũng đã biến đổi thành hình thái cận chiến. Cột cờ bén nhọn hung hăng chọc vào ngực đối phương.  Muốn khiến Bạch Đình trọng thương, ngoại trừ việc khiến ông ta buông lỏng cảnh giác, để lộ sơ hở thì không còn cách nào khác.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Đình đen mặt, cả giận nói: “Xem ra lão phu không cần chờ chỉ thị của hộ pháp, chỉ với việc ngươi giết chín người, lại còn nhục mạ trưởng lão thì ta đã có thể xử lý ngươi được rồi”.  Ầm!  Còn chưa nói hết câu, Bạch Đình đã nhảy vọt lên không, đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.  Uy lực của một chưởng khiến quảng trường Tiêu Vân rung lắc dữ dội, tu vi của Bạch Đình đã đạt đến Tử Phủ, một khi bùng nổ thì có thể tạo thành sức mạnh vô cùng kh ủng bố.  Giữa không trung, sắc mặt Bạch Đình vô cùng dữ tợn. Ông ta hận Lâm Nhất thấu xương, vừa hay lần này có cơ hội diệt tên oắt này.  Từ đầu, ông ta đã có ý định giết hắn, trước khi giết còn muốn nhục nhã Lâm Nhất một phen.  Để hắn biết được kết cục của việc đối nghịch với ông ta.  Một chưởng mạnh mẽ tràn đầy bá khí khiến những người xung quanh phải thay đổi sắc mặt. Bởi lẽ, Bạch Đình vốn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ hàng thật giá thật, hơn nữa, còn không phải Tử Phủ bình thường, mà ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới này nhiều năm, có được địa vị cực cao trong hàng ngũ trưởng lão.  Rầm!  Thoáng chốc, một chưởng đã lao đến trước mặt Lâm Nhất, hắn lập tức tung quyền nghênh đón.  Nhưng bởi vì chênh lệch tu vi quá lớn cho nên quyền chưởng vừa chạm nhau, Lâm Nhất đã phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài.  Sau khi rơi xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch.  “Sát nhân bất hối ư? Để lão phu xem xem ngươi có bản lĩnh gì”.  Bạch Đình cười khẩy một tiếng, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt, thân hình ông ta lóe lên một cái, phút chốc đã đi đến trước người Lâm Nhất.  Rầm!  Lại thêm một chưởng đánh xuống, khiến chiến giáp Long Tượng do Lâm Nhất ngưng tụ bị đánh nát tại chỗ.  Khi ánh sáng tím bao phủ cơ thể vỡ vụn, Lâm Nhất vô thức lui về sau mấy bước, kế đó, lần nữa phun ra một búng máu.  Nếu là cao thủ Tử Phủ bình thường thì với thực lực của Lâm Nhất sẽ không bại một cách thê thảm như vậy.  Nhưng đối phương đã gần năm mươi tuổi, không biết đã thăng cấp lên Tử Phủ bao nhiêu năm rồi, tu vi cực kỳ thâm hậu, vượt xa Lâm Nhất, gần như không cách nào so sánh được.  “Quỳ xuống cho lão phu!”  Bạch Đình nhe răng cười, vẻ mặt ông ta ngày càng trở nên âm u.  Rầm!  Một chưởng này khiến mặt đất dưới chân Lâm Nhất xuất hiện vô số vết nứt. Dù hắn luyện chiến thể Long Tượng thì toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.  “Còn không quỳ à? Tiểu Kiếm Nô, ngươi cũng cứng đầu thật đấy!”  Bạch Đình lạnh lùng nhìn Lâm Nhất đang loạng choạng đứng lên, lửa giận trong mắt ông ta càng bùng lên dữ dội.  Ông ta sải bước đến gần, giơ chân đạp mạnh vào đầu gối hắn.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngay khoảnh khắc chân của đối vừa đạp thẳng đến, hắn lập tức vỗ lên túi trữ vật, thoáng cái, chiến kỳ Xích Diễm liền xuất hiện trong tay, đồng thời cũng đã biến đổi thành hình thái cận chiến. Cột cờ bén nhọn hung hăng chọc vào ngực đối phương.  Muốn khiến Bạch Đình trọng thương, ngoại trừ việc khiến ông ta buông lỏng cảnh giác, để lộ sơ hở thì không còn cách nào khác.

Chương 1216