“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1217
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cố hết sức đỡ ba chưởng của đối phương mà không dùng đến bảo khí chính là vì đợi cơ hội này. Ngay khi Bạch Đình cho rằng hắn đã mất đi khả năng phản kháng, Lâm Nhất ra tay bất ngờ, tế ra chiến kỳ Xích Diễn. Ầm! Chiến kỳ đỏ thẫm như máu bay phấp phới giữa không trung, sau khi rót chân nguyên vào, uy lực của bảo khí càng thêm mạnh mẽ, phát ra hào quang sáng chói. Sắc mặt Bạch Đình lập tức thay đổi, ông ta cuống quít lui về sau. “Chạy à?” Mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn điên cuồng rót chân nguyên vào, chiến kỳ hệt như một con giao long xích diễm gào thét lao đến. Phập! Chiến kỳ Xích Diễm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong phút chốc, chân nguyên hộ thể của Bạch Đình đã bị chọc thủng, cột cờ hung hăng c ắm vào ngực ông ta. Nhưng khi Lâm Nhất muốn rút ra thì đột nhiên, Bạch Đình lại nắm chặt chiến kỳ. Lâm Nhất nhíu mày, khí huyết toàn thân sôi trào, chân nguyên bùng nổ, duỗi tay đẩy mạnh tới trước, sau đó buông tay ra. Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp quảng trường, chiến kỳ Xích Diễm đã cắm sâu nửa tấc, khiến Bạch Đình bị đánh bay ra ngoài! “Ta giết ngươi!” Sau khi rơi xuống, Bạch Đình liền rút chiến kỳ Xích Diễm ra, gầm lên giận dữ rồi vọt về phía Lâm Nhất. Đường đường là một trưởng lão, vậy mà ở trước mặt mọi người lại bị Lâm Nhất đánh thảm như vậy. Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã. Ầm ầm! Bạch Đình không chút nương tay, ông ta điên cuồng lao đến, tóc đen bay loạn trong gió, mặt mũi vặn vẹo, hận ý trong mắt đã nồng đậm đến mức hóa thành thực chất. Khí thế mạnh mẽ như biển lớn mênh mông, ầm ầm đánh tới. Tà áo tung bay, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, giờ phút này, trông hắn vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng đối mặt với áp lực vô biên vô tận, hắn vẫn đứng thẳng người tựa như một thanh kiếm cắm chặt trên mặt đất, không hề lay chuyển.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cố hết sức đỡ ba chưởng của đối phương mà không dùng đến bảo khí chính là vì đợi cơ hội này. Ngay khi Bạch Đình cho rằng hắn đã mất đi khả năng phản kháng, Lâm Nhất ra tay bất ngờ, tế ra chiến kỳ Xích Diễn. Ầm! Chiến kỳ đỏ thẫm như máu bay phấp phới giữa không trung, sau khi rót chân nguyên vào, uy lực của bảo khí càng thêm mạnh mẽ, phát ra hào quang sáng chói. Sắc mặt Bạch Đình lập tức thay đổi, ông ta cuống quít lui về sau. “Chạy à?” Mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn điên cuồng rót chân nguyên vào, chiến kỳ hệt như một con giao long xích diễm gào thét lao đến. Phập! Chiến kỳ Xích Diễm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong phút chốc, chân nguyên hộ thể của Bạch Đình đã bị chọc thủng, cột cờ hung hăng c ắm vào ngực ông ta. Nhưng khi Lâm Nhất muốn rút ra thì đột nhiên, Bạch Đình lại nắm chặt chiến kỳ. Lâm Nhất nhíu mày, khí huyết toàn thân sôi trào, chân nguyên bùng nổ, duỗi tay đẩy mạnh tới trước, sau đó buông tay ra. Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp quảng trường, chiến kỳ Xích Diễm đã cắm sâu nửa tấc, khiến Bạch Đình bị đánh bay ra ngoài! “Ta giết ngươi!” Sau khi rơi xuống, Bạch Đình liền rút chiến kỳ Xích Diễm ra, gầm lên giận dữ rồi vọt về phía Lâm Nhất. Đường đường là một trưởng lão, vậy mà ở trước mặt mọi người lại bị Lâm Nhất đánh thảm như vậy. Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã. Ầm ầm! Bạch Đình không chút nương tay, ông ta điên cuồng lao đến, tóc đen bay loạn trong gió, mặt mũi vặn vẹo, hận ý trong mắt đã nồng đậm đến mức hóa thành thực chất. Khí thế mạnh mẽ như biển lớn mênh mông, ầm ầm đánh tới. Tà áo tung bay, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, giờ phút này, trông hắn vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng đối mặt với áp lực vô biên vô tận, hắn vẫn đứng thẳng người tựa như một thanh kiếm cắm chặt trên mặt đất, không hề lay chuyển.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cố hết sức đỡ ba chưởng của đối phương mà không dùng đến bảo khí chính là vì đợi cơ hội này. Ngay khi Bạch Đình cho rằng hắn đã mất đi khả năng phản kháng, Lâm Nhất ra tay bất ngờ, tế ra chiến kỳ Xích Diễn. Ầm! Chiến kỳ đỏ thẫm như máu bay phấp phới giữa không trung, sau khi rót chân nguyên vào, uy lực của bảo khí càng thêm mạnh mẽ, phát ra hào quang sáng chói. Sắc mặt Bạch Đình lập tức thay đổi, ông ta cuống quít lui về sau. “Chạy à?” Mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn điên cuồng rót chân nguyên vào, chiến kỳ hệt như một con giao long xích diễm gào thét lao đến. Phập! Chiến kỳ Xích Diễm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong phút chốc, chân nguyên hộ thể của Bạch Đình đã bị chọc thủng, cột cờ hung hăng c ắm vào ngực ông ta. Nhưng khi Lâm Nhất muốn rút ra thì đột nhiên, Bạch Đình lại nắm chặt chiến kỳ. Lâm Nhất nhíu mày, khí huyết toàn thân sôi trào, chân nguyên bùng nổ, duỗi tay đẩy mạnh tới trước, sau đó buông tay ra. Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp quảng trường, chiến kỳ Xích Diễm đã cắm sâu nửa tấc, khiến Bạch Đình bị đánh bay ra ngoài! “Ta giết ngươi!” Sau khi rơi xuống, Bạch Đình liền rút chiến kỳ Xích Diễm ra, gầm lên giận dữ rồi vọt về phía Lâm Nhất. Đường đường là một trưởng lão, vậy mà ở trước mặt mọi người lại bị Lâm Nhất đánh thảm như vậy. Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã. Ầm ầm! Bạch Đình không chút nương tay, ông ta điên cuồng lao đến, tóc đen bay loạn trong gió, mặt mũi vặn vẹo, hận ý trong mắt đã nồng đậm đến mức hóa thành thực chất. Khí thế mạnh mẽ như biển lớn mênh mông, ầm ầm đánh tới. Tà áo tung bay, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, giờ phút này, trông hắn vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng đối mặt với áp lực vô biên vô tận, hắn vẫn đứng thẳng người tựa như một thanh kiếm cắm chặt trên mặt đất, không hề lay chuyển.