“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1219

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy không có ai ra tay, Bạch Đình lập tức nổi giận, lạnh giọng quát.  “Ai dám ra tay?”  Ngay khi các trưởng lão đang do dự khi bị Bạch Đình uy hiếp, Lạc Phong dẫn theo một nhóm trưởng lão bừng bừng khí thế bước tới.  Rất nhiều trưởng lão đứng sau lưng Bạch Đình còn đang do dự, sau khi nhìn thấy Lạc Phong đều thở phào nhẹ nhõm.  Họ vốn dĩ cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Lâm Nhất.  “Bái kiếm Lạc Phong trưởng lão”.  Mấy người vội vàng lại gần, chắp tay thi lễ.  Ở điện Trưởng Lão, ngoài Điện chủ ra thì Bạch Đình và Lạc Phong là người có địa vị cao nhất, hai người có địa vị và quyền lực ngang nhau.  “Lạc lão quỷ, người này đã giết liên tiếp chín đệ tử tông môn, còn làm chúng ta bị thương, ông vẫn muốn bao che cho hắn à?”  Bạch Đình lau vết máu trên khoé miệng, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong với vẻ mặt tái nhợt, nghiến răng hỏi.  “Chậc chậc, Bạch Đình, ông là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ mà lại bị một đệ tử đánh trọng thương, ta không tin... Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể chứng tỏ thực lực của ông đã yếu đi quá nhiều, không còn tư cách giữ chức trưởng lão”.  Lạc Phong sờ râu, lạnh giọng cười đáp.  “Ông!”  Nghe vậy, Bạch Đình lập tức nổi giận, toàn thân run rẩy, không nói nên lời.  Một lát sau, ông ta mới phất tay áo, lạnh lùng nói: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa. Vậy còn chuyện hắn giết liên tiếp chín người, còn giết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người, ông có gì để nói không?”  “Giết người là thật, nhưng ông đã biết nguyên do chưa? Chuyện này chưa đến lượt ông định đoạt, nếu Lâm Nhất lỡ tay giết đối phương vì lí do tự vệ thì đâu đến nỗi phán hắn tội chết? Ông không phân biệt phải trái đã muốn giết Lâm Nhất trước mặt mọi người, ông có ý đồ gì?”  Lạc Phong lạnh mặt hỏi tới: “Chẳng lẽ ông cũng liên quan đến chuyện này, muốn giết Lâm Nhất để xoá bỏ mối hiềm nghi về mình?”  Thấy đối phương khua môi múa mép, nói năng hùng hồn, đổ ngược lại cho ông ta trở thành kẻ tình nghi.  Bạch Đình tức sắp hộc máu, coi như ông ta đã hiểu, Lạc Phong liều chết để bảo vệ Lâm Nhất.  “Ha ha, Lạc lão quỷ, dù ông có nói hàng nghìn, hàng vạn điều nữa cũng không có tác dụng. Ông không bảo vệ được hắn đâu, giải hắn đi, có nguyên do gì cứ thẩm vấn là sẽ biết ngay!”  Bạch Đình xụ mặt, lạnh giọng phản bác.  “Ai dám?”  Lạc Phong nhanh chóng bước tới ngăn cản.  Hai người tranh chấp, không ai chịu thua, mỗi người mỗi ý, nhưng lại làm Lâm Nhất thở phào.   Tại nơi đóng quân của liên minh Cô Tinh.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy không có ai ra tay, Bạch Đình lập tức nổi giận, lạnh giọng quát.  “Ai dám ra tay?”  Ngay khi các trưởng lão đang do dự khi bị Bạch Đình uy hiếp, Lạc Phong dẫn theo một nhóm trưởng lão bừng bừng khí thế bước tới.  Rất nhiều trưởng lão đứng sau lưng Bạch Đình còn đang do dự, sau khi nhìn thấy Lạc Phong đều thở phào nhẹ nhõm.  Họ vốn dĩ cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Lâm Nhất.  “Bái kiếm Lạc Phong trưởng lão”.  Mấy người vội vàng lại gần, chắp tay thi lễ.  Ở điện Trưởng Lão, ngoài Điện chủ ra thì Bạch Đình và Lạc Phong là người có địa vị cao nhất, hai người có địa vị và quyền lực ngang nhau.  “Lạc lão quỷ, người này đã giết liên tiếp chín đệ tử tông môn, còn làm chúng ta bị thương, ông vẫn muốn bao che cho hắn à?”  Bạch Đình lau vết máu trên khoé miệng, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong với vẻ mặt tái nhợt, nghiến răng hỏi.  “Chậc chậc, Bạch Đình, ông là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ mà lại bị một đệ tử đánh trọng thương, ta không tin... Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể chứng tỏ thực lực của ông đã yếu đi quá nhiều, không còn tư cách giữ chức trưởng lão”.  Lạc Phong sờ râu, lạnh giọng cười đáp.  “Ông!”  Nghe vậy, Bạch Đình lập tức nổi giận, toàn thân run rẩy, không nói nên lời.  Một lát sau, ông ta mới phất tay áo, lạnh lùng nói: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa. Vậy còn chuyện hắn giết liên tiếp chín người, còn giết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người, ông có gì để nói không?”  “Giết người là thật, nhưng ông đã biết nguyên do chưa? Chuyện này chưa đến lượt ông định đoạt, nếu Lâm Nhất lỡ tay giết đối phương vì lí do tự vệ thì đâu đến nỗi phán hắn tội chết? Ông không phân biệt phải trái đã muốn giết Lâm Nhất trước mặt mọi người, ông có ý đồ gì?”  Lạc Phong lạnh mặt hỏi tới: “Chẳng lẽ ông cũng liên quan đến chuyện này, muốn giết Lâm Nhất để xoá bỏ mối hiềm nghi về mình?”  Thấy đối phương khua môi múa mép, nói năng hùng hồn, đổ ngược lại cho ông ta trở thành kẻ tình nghi.  Bạch Đình tức sắp hộc máu, coi như ông ta đã hiểu, Lạc Phong liều chết để bảo vệ Lâm Nhất.  “Ha ha, Lạc lão quỷ, dù ông có nói hàng nghìn, hàng vạn điều nữa cũng không có tác dụng. Ông không bảo vệ được hắn đâu, giải hắn đi, có nguyên do gì cứ thẩm vấn là sẽ biết ngay!”  Bạch Đình xụ mặt, lạnh giọng phản bác.  “Ai dám?”  Lạc Phong nhanh chóng bước tới ngăn cản.  Hai người tranh chấp, không ai chịu thua, mỗi người mỗi ý, nhưng lại làm Lâm Nhất thở phào.   Tại nơi đóng quân của liên minh Cô Tinh.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy không có ai ra tay, Bạch Đình lập tức nổi giận, lạnh giọng quát.  “Ai dám ra tay?”  Ngay khi các trưởng lão đang do dự khi bị Bạch Đình uy hiếp, Lạc Phong dẫn theo một nhóm trưởng lão bừng bừng khí thế bước tới.  Rất nhiều trưởng lão đứng sau lưng Bạch Đình còn đang do dự, sau khi nhìn thấy Lạc Phong đều thở phào nhẹ nhõm.  Họ vốn dĩ cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Lâm Nhất.  “Bái kiếm Lạc Phong trưởng lão”.  Mấy người vội vàng lại gần, chắp tay thi lễ.  Ở điện Trưởng Lão, ngoài Điện chủ ra thì Bạch Đình và Lạc Phong là người có địa vị cao nhất, hai người có địa vị và quyền lực ngang nhau.  “Lạc lão quỷ, người này đã giết liên tiếp chín đệ tử tông môn, còn làm chúng ta bị thương, ông vẫn muốn bao che cho hắn à?”  Bạch Đình lau vết máu trên khoé miệng, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong với vẻ mặt tái nhợt, nghiến răng hỏi.  “Chậc chậc, Bạch Đình, ông là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ mà lại bị một đệ tử đánh trọng thương, ta không tin... Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể chứng tỏ thực lực của ông đã yếu đi quá nhiều, không còn tư cách giữ chức trưởng lão”.  Lạc Phong sờ râu, lạnh giọng cười đáp.  “Ông!”  Nghe vậy, Bạch Đình lập tức nổi giận, toàn thân run rẩy, không nói nên lời.  Một lát sau, ông ta mới phất tay áo, lạnh lùng nói: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa. Vậy còn chuyện hắn giết liên tiếp chín người, còn giết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người, ông có gì để nói không?”  “Giết người là thật, nhưng ông đã biết nguyên do chưa? Chuyện này chưa đến lượt ông định đoạt, nếu Lâm Nhất lỡ tay giết đối phương vì lí do tự vệ thì đâu đến nỗi phán hắn tội chết? Ông không phân biệt phải trái đã muốn giết Lâm Nhất trước mặt mọi người, ông có ý đồ gì?”  Lạc Phong lạnh mặt hỏi tới: “Chẳng lẽ ông cũng liên quan đến chuyện này, muốn giết Lâm Nhất để xoá bỏ mối hiềm nghi về mình?”  Thấy đối phương khua môi múa mép, nói năng hùng hồn, đổ ngược lại cho ông ta trở thành kẻ tình nghi.  Bạch Đình tức sắp hộc máu, coi như ông ta đã hiểu, Lạc Phong liều chết để bảo vệ Lâm Nhất.  “Ha ha, Lạc lão quỷ, dù ông có nói hàng nghìn, hàng vạn điều nữa cũng không có tác dụng. Ông không bảo vệ được hắn đâu, giải hắn đi, có nguyên do gì cứ thẩm vấn là sẽ biết ngay!”  Bạch Đình xụ mặt, lạnh giọng phản bác.  “Ai dám?”  Lạc Phong nhanh chóng bước tới ngăn cản.  Hai người tranh chấp, không ai chịu thua, mỗi người mỗi ý, nhưng lại làm Lâm Nhất thở phào.   Tại nơi đóng quân của liên minh Cô Tinh.  

Chương 1219