“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1220

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hàn Cương của Huyền Thiên Tông, người đã đánh nhau với Hân Tuyệt và chỉ bại một chiêu trong tiệc công chúa Quỳnh Đài.  Những người này đến từ Huyền Thiên Tông, Hỗn Nguyên Môn, Tần Thiên học phủ và Ma Nguyệt Sơn Trang.  Rất nhiều thân phận khác nhau, nhưng ở trong mắt Tần Vũ, họ chỉ có một thân phận, đó là thành viên của hội Thanh Huyền.  Hội Thanh Huyền, một tổ chức bí mật được hoàng thất sử dụng để lôi kéo và chia rẽ các đệ tử thiên tài từ các tông môn khác nhau, đến tay Tần Vũ nó đã có quy mô vô cùng lớn.   Tứ đại tông môn cũng không ngoại lệ, trong số họ cũng có kẻ phản bội, được hứa hẹn cho nhiều quyền lực.  Hôm nay họ theo Tần Vũ đến đây để chúc mừng Bạch Lê Hiên đột phá Thánh thể thành công, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.  Trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.  Tông môn càng lớn, quy định sẽ càng nghiêm khắc.  Phần lớn các tông môn đều khuyến khích cạnh tranh, không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người. Dù ở Ma Nguyệt Sơn Trang hay Huyền Thiên Tông, giết người đều là tội chết.  Nhưng lúc này Lâm Nhất giết liên tiếp chín người, thậm chí còn giết con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị ngay trước mặt trưởng lão.  Đặc biệt là câu nói “giết người không hối hận” càng thêm chói tai.  Sau lưng nhóm người này còn có một người, người nọ mặc đồ trắng, mái tóc dài xoã tung bay trong gió, tự do thoải mái, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, phiêu dật xuất trần.  Dung mạo khôi ngô tuấn tú kết hợp với đôi lông mày sắc bén, khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.  Hắn ta chỉ có tu vi Huyền Võ tầng tám, nhưng khi đứng bên cạnh nhóm đệ tử nòng cốt Huyền Võ tầng mười, không ai có thể che khuất phong thái của hắn ta.  Hắn ta không hề thua kém đại hoàng tử Tần Vũ mang danh công tử, thậm chí còn hơn thế nữa.  Hắn ta mặc áo trắng tinh, từ trong ra ngoài đều như toả ánh hào quang nhàn nhạt, mang lại cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần, thánh khiết, linh động xuất trần, tựa như một thanh kiếm sắc nhẹ bỗng lơ lửng giữa đám mây trắng.  Không có gì phải thắc mắc, hắn ta chính là Bạch Lê Hiên, người đã đột phá Thánh thể từ cảnh giới Hậu Thiên, làm cho tường thuỵ ngũ sắc rơi ba ngày liên tiếp, giờ đây tiếng tăm lại chấn động Đại Tần.   Lúc này, hắn ta nhìn Lâm Nhất đang đứng trên quảng trường Tiêu Vân bằng ánh mắt bình tĩnh như nước, sóng gợn không ngừng.  Đại hoàng tử Tần Vũ quay lại cười hỏi: “Lê Hiên, nghe nói ngươi từng có thù với người này phải không?”  “Không hẳn, ta đã quên mất người này từ lâu. Sau khi sư đệ trong liên minh Cô Tinh nói với ta, ta khó lắm mới nhớ lại. Chỉ là hơi bất ngờ, năm đó hắn bị ta ép nhảy xuống vực Âm Phong, không ngờ vẫn có can đảm chạy tới Lăng Tiêu Kiếm Các, lẽ nào hắn muốn báo thù ta?”  Bạch Lê Hiên cười nhạt, trông có vẻ khinh thường.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hàn Cương của Huyền Thiên Tông, người đã đánh nhau với Hân Tuyệt và chỉ bại một chiêu trong tiệc công chúa Quỳnh Đài.  Những người này đến từ Huyền Thiên Tông, Hỗn Nguyên Môn, Tần Thiên học phủ và Ma Nguyệt Sơn Trang.  Rất nhiều thân phận khác nhau, nhưng ở trong mắt Tần Vũ, họ chỉ có một thân phận, đó là thành viên của hội Thanh Huyền.  Hội Thanh Huyền, một tổ chức bí mật được hoàng thất sử dụng để lôi kéo và chia rẽ các đệ tử thiên tài từ các tông môn khác nhau, đến tay Tần Vũ nó đã có quy mô vô cùng lớn.   Tứ đại tông môn cũng không ngoại lệ, trong số họ cũng có kẻ phản bội, được hứa hẹn cho nhiều quyền lực.  Hôm nay họ theo Tần Vũ đến đây để chúc mừng Bạch Lê Hiên đột phá Thánh thể thành công, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.  Trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.  Tông môn càng lớn, quy định sẽ càng nghiêm khắc.  Phần lớn các tông môn đều khuyến khích cạnh tranh, không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người. Dù ở Ma Nguyệt Sơn Trang hay Huyền Thiên Tông, giết người đều là tội chết.  Nhưng lúc này Lâm Nhất giết liên tiếp chín người, thậm chí còn giết con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị ngay trước mặt trưởng lão.  Đặc biệt là câu nói “giết người không hối hận” càng thêm chói tai.  Sau lưng nhóm người này còn có một người, người nọ mặc đồ trắng, mái tóc dài xoã tung bay trong gió, tự do thoải mái, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, phiêu dật xuất trần.  Dung mạo khôi ngô tuấn tú kết hợp với đôi lông mày sắc bén, khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.  Hắn ta chỉ có tu vi Huyền Võ tầng tám, nhưng khi đứng bên cạnh nhóm đệ tử nòng cốt Huyền Võ tầng mười, không ai có thể che khuất phong thái của hắn ta.  Hắn ta không hề thua kém đại hoàng tử Tần Vũ mang danh công tử, thậm chí còn hơn thế nữa.  Hắn ta mặc áo trắng tinh, từ trong ra ngoài đều như toả ánh hào quang nhàn nhạt, mang lại cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần, thánh khiết, linh động xuất trần, tựa như một thanh kiếm sắc nhẹ bỗng lơ lửng giữa đám mây trắng.  Không có gì phải thắc mắc, hắn ta chính là Bạch Lê Hiên, người đã đột phá Thánh thể từ cảnh giới Hậu Thiên, làm cho tường thuỵ ngũ sắc rơi ba ngày liên tiếp, giờ đây tiếng tăm lại chấn động Đại Tần.   Lúc này, hắn ta nhìn Lâm Nhất đang đứng trên quảng trường Tiêu Vân bằng ánh mắt bình tĩnh như nước, sóng gợn không ngừng.  Đại hoàng tử Tần Vũ quay lại cười hỏi: “Lê Hiên, nghe nói ngươi từng có thù với người này phải không?”  “Không hẳn, ta đã quên mất người này từ lâu. Sau khi sư đệ trong liên minh Cô Tinh nói với ta, ta khó lắm mới nhớ lại. Chỉ là hơi bất ngờ, năm đó hắn bị ta ép nhảy xuống vực Âm Phong, không ngờ vẫn có can đảm chạy tới Lăng Tiêu Kiếm Các, lẽ nào hắn muốn báo thù ta?”  Bạch Lê Hiên cười nhạt, trông có vẻ khinh thường.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Hàn Cương của Huyền Thiên Tông, người đã đánh nhau với Hân Tuyệt và chỉ bại một chiêu trong tiệc công chúa Quỳnh Đài.  Những người này đến từ Huyền Thiên Tông, Hỗn Nguyên Môn, Tần Thiên học phủ và Ma Nguyệt Sơn Trang.  Rất nhiều thân phận khác nhau, nhưng ở trong mắt Tần Vũ, họ chỉ có một thân phận, đó là thành viên của hội Thanh Huyền.  Hội Thanh Huyền, một tổ chức bí mật được hoàng thất sử dụng để lôi kéo và chia rẽ các đệ tử thiên tài từ các tông môn khác nhau, đến tay Tần Vũ nó đã có quy mô vô cùng lớn.   Tứ đại tông môn cũng không ngoại lệ, trong số họ cũng có kẻ phản bội, được hứa hẹn cho nhiều quyền lực.  Hôm nay họ theo Tần Vũ đến đây để chúc mừng Bạch Lê Hiên đột phá Thánh thể thành công, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.  Trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.  Tông môn càng lớn, quy định sẽ càng nghiêm khắc.  Phần lớn các tông môn đều khuyến khích cạnh tranh, không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người. Dù ở Ma Nguyệt Sơn Trang hay Huyền Thiên Tông, giết người đều là tội chết.  Nhưng lúc này Lâm Nhất giết liên tiếp chín người, thậm chí còn giết con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị ngay trước mặt trưởng lão.  Đặc biệt là câu nói “giết người không hối hận” càng thêm chói tai.  Sau lưng nhóm người này còn có một người, người nọ mặc đồ trắng, mái tóc dài xoã tung bay trong gió, tự do thoải mái, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, phiêu dật xuất trần.  Dung mạo khôi ngô tuấn tú kết hợp với đôi lông mày sắc bén, khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.  Hắn ta chỉ có tu vi Huyền Võ tầng tám, nhưng khi đứng bên cạnh nhóm đệ tử nòng cốt Huyền Võ tầng mười, không ai có thể che khuất phong thái của hắn ta.  Hắn ta không hề thua kém đại hoàng tử Tần Vũ mang danh công tử, thậm chí còn hơn thế nữa.  Hắn ta mặc áo trắng tinh, từ trong ra ngoài đều như toả ánh hào quang nhàn nhạt, mang lại cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần, thánh khiết, linh động xuất trần, tựa như một thanh kiếm sắc nhẹ bỗng lơ lửng giữa đám mây trắng.  Không có gì phải thắc mắc, hắn ta chính là Bạch Lê Hiên, người đã đột phá Thánh thể từ cảnh giới Hậu Thiên, làm cho tường thuỵ ngũ sắc rơi ba ngày liên tiếp, giờ đây tiếng tăm lại chấn động Đại Tần.   Lúc này, hắn ta nhìn Lâm Nhất đang đứng trên quảng trường Tiêu Vân bằng ánh mắt bình tĩnh như nước, sóng gợn không ngừng.  Đại hoàng tử Tần Vũ quay lại cười hỏi: “Lê Hiên, nghe nói ngươi từng có thù với người này phải không?”  “Không hẳn, ta đã quên mất người này từ lâu. Sau khi sư đệ trong liên minh Cô Tinh nói với ta, ta khó lắm mới nhớ lại. Chỉ là hơi bất ngờ, năm đó hắn bị ta ép nhảy xuống vực Âm Phong, không ngờ vẫn có can đảm chạy tới Lăng Tiêu Kiếm Các, lẽ nào hắn muốn báo thù ta?”  Bạch Lê Hiên cười nhạt, trông có vẻ khinh thường.  

Chương 1220