“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1260
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc Lâm Nhất còn đang nghi hoặc thì Kiếm Điêu đột nhiên kêu lên đầy bi ai, giống như một ngôi sao băng rơi xuống. Bộp một tiếng, con Kiếm Điêu này đâm đầu xuống ngay trước mặt hắn, vậy mà nó đã chết vì quá mệt. Mặt đất đang rung lên, tuyết lẫn với cát bụi văng lên tung toé. Có hai bóng người xông ra khỏi đám cát bụi và tuyết, là Lâm Yên và Lâm Thu Sam. Hai người này đáp xuống cùng với con Kiếm Điêu, cả người bị ngã không nhẹ, nhưng lại mặc kệ mà nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất vội vàng xoay người xuống ngựa, trong mắt thoáng qua nét nghi hoặc: “Sao hai người lại đến đây?” “Lâm đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi”. Thần sắc Lâm Yên đầy sốt ruột, cực kỳ kích động, từ đầu đến cuối khó mà nói cho rõ ràng được. “Không vội, cô cứ từ từ nói”. Trong lòng Lâm Nhất thịch một tiếng, hắn có dự cảm không tốt. Đợi sau khi bình tĩnh lại, giọng của Lâm Yên có chút nghẹn ngào nói: “Lâm đại ca, Lý Vô Ưu bị Bạch Lê Hiên đánh bị thương, Hân Nghiên sư tỷ ngày mai phải gả cho đại hoàng tử Tần Vũ rồi”. Ầm! Trong đầu Lâm Nhất ong lên, ngay sau đó như có tiếng nổ lớn vang lên, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ. Cái… cái này sao có thể. “Là thật”. Lâm Thu Sam đứng bên cạnh khẽ giọng than: “Mười ngày trước muội ấy đã muốn nói với huynh rồi, nhưng tội danh xông vào vách Xám Hối quá nặng, ta không dám để muội ấy đi. Hôm nay, ta cứ suy nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên nói với huynh một tiếng, vốn muốn âm thầm trốn vào trong vách Xám Hối nhưng không ngờ lại nhìn thấy huynh đi ra từ phía sau núi. Nên mượn Kiếm Điêu đuổi theo đến đây, nhưng ngựa của huynh chạy nhanh quá, suýt chút nữa ta còn tưởng không đuổi kịp nữa rồi”. Nếu như không phải vì trận tuyết lớn đột ngột này khiến Lâm Nhất dừng chân thì Kiếm Điêu dù có chết vì kiệt sức thì cũng chưa chắc đã đuổi kịp. Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng của Lâm Yên, sắc mặt Lâm Nhất đột ngột thay đổi. “Sư tỷ ta đau đớn khi mất người thân làm sao có thể đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, hơn nữa… kẻ đứng sau g iết chết Hân Tuyệt rất có khả năng chính là Tần Vũ, tính cách sư tỷ cương trực, không thể nào cam chịu sỉ nhục!” Vẻ mặt Lâm Nhất bỗng nhiên thay đổi trở nên sắc bén, con ngươi trong đôi mắt bắ n ra hàn mang lạnh lẽo. Ai cũng đều biết, Vương Diễm chỉ là một con cờ trong tay đại hoàng tử mà thôi. Người có thể lấy được món dị bảo tà đạo trong Đế Quốc Đại Tần này chắc chắn phải là người có thủ đoạn thông thiên, vốn dĩ đại hoàng tử có hiềm nghi lớn nhất. Huống hồ, Long Môn tranh tài cuối năm nay, hắn và Hân Tuyệt đại ca chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Đương nhiên tất cả những chuyện này, Lâm Nhất chỉ là hoài nghi chứ không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận. Khác với Vương Diễm, hắn tận mắt chứng kiến Vương Diễm tế ra ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa, có mười phần chắc chắn thì mới gi ết chết đối phương. Bất luận ra sao, cho dù chỉ là nghi ngờ thì Hân Nghiên cũng sẽ không đồng ý gả cho Tần Vũ. Trong câu chuyện này ắt phải có điều gì giấu diếm. “Ta có một lời, không biết nên nói hay không”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc Lâm Nhất còn đang nghi hoặc thì Kiếm Điêu đột nhiên kêu lên đầy bi ai, giống như một ngôi sao băng rơi xuống. Bộp một tiếng, con Kiếm Điêu này đâm đầu xuống ngay trước mặt hắn, vậy mà nó đã chết vì quá mệt. Mặt đất đang rung lên, tuyết lẫn với cát bụi văng lên tung toé. Có hai bóng người xông ra khỏi đám cát bụi và tuyết, là Lâm Yên và Lâm Thu Sam. Hai người này đáp xuống cùng với con Kiếm Điêu, cả người bị ngã không nhẹ, nhưng lại mặc kệ mà nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất vội vàng xoay người xuống ngựa, trong mắt thoáng qua nét nghi hoặc: “Sao hai người lại đến đây?” “Lâm đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi”. Thần sắc Lâm Yên đầy sốt ruột, cực kỳ kích động, từ đầu đến cuối khó mà nói cho rõ ràng được. “Không vội, cô cứ từ từ nói”. Trong lòng Lâm Nhất thịch một tiếng, hắn có dự cảm không tốt. Đợi sau khi bình tĩnh lại, giọng của Lâm Yên có chút nghẹn ngào nói: “Lâm đại ca, Lý Vô Ưu bị Bạch Lê Hiên đánh bị thương, Hân Nghiên sư tỷ ngày mai phải gả cho đại hoàng tử Tần Vũ rồi”. Ầm! Trong đầu Lâm Nhất ong lên, ngay sau đó như có tiếng nổ lớn vang lên, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ. Cái… cái này sao có thể. “Là thật”. Lâm Thu Sam đứng bên cạnh khẽ giọng than: “Mười ngày trước muội ấy đã muốn nói với huynh rồi, nhưng tội danh xông vào vách Xám Hối quá nặng, ta không dám để muội ấy đi. Hôm nay, ta cứ suy nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên nói với huynh một tiếng, vốn muốn âm thầm trốn vào trong vách Xám Hối nhưng không ngờ lại nhìn thấy huynh đi ra từ phía sau núi. Nên mượn Kiếm Điêu đuổi theo đến đây, nhưng ngựa của huynh chạy nhanh quá, suýt chút nữa ta còn tưởng không đuổi kịp nữa rồi”. Nếu như không phải vì trận tuyết lớn đột ngột này khiến Lâm Nhất dừng chân thì Kiếm Điêu dù có chết vì kiệt sức thì cũng chưa chắc đã đuổi kịp. Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng của Lâm Yên, sắc mặt Lâm Nhất đột ngột thay đổi. “Sư tỷ ta đau đớn khi mất người thân làm sao có thể đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, hơn nữa… kẻ đứng sau g iết chết Hân Tuyệt rất có khả năng chính là Tần Vũ, tính cách sư tỷ cương trực, không thể nào cam chịu sỉ nhục!” Vẻ mặt Lâm Nhất bỗng nhiên thay đổi trở nên sắc bén, con ngươi trong đôi mắt bắ n ra hàn mang lạnh lẽo. Ai cũng đều biết, Vương Diễm chỉ là một con cờ trong tay đại hoàng tử mà thôi. Người có thể lấy được món dị bảo tà đạo trong Đế Quốc Đại Tần này chắc chắn phải là người có thủ đoạn thông thiên, vốn dĩ đại hoàng tử có hiềm nghi lớn nhất. Huống hồ, Long Môn tranh tài cuối năm nay, hắn và Hân Tuyệt đại ca chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Đương nhiên tất cả những chuyện này, Lâm Nhất chỉ là hoài nghi chứ không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận. Khác với Vương Diễm, hắn tận mắt chứng kiến Vương Diễm tế ra ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa, có mười phần chắc chắn thì mới gi ết chết đối phương. Bất luận ra sao, cho dù chỉ là nghi ngờ thì Hân Nghiên cũng sẽ không đồng ý gả cho Tần Vũ. Trong câu chuyện này ắt phải có điều gì giấu diếm. “Ta có một lời, không biết nên nói hay không”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc Lâm Nhất còn đang nghi hoặc thì Kiếm Điêu đột nhiên kêu lên đầy bi ai, giống như một ngôi sao băng rơi xuống. Bộp một tiếng, con Kiếm Điêu này đâm đầu xuống ngay trước mặt hắn, vậy mà nó đã chết vì quá mệt. Mặt đất đang rung lên, tuyết lẫn với cát bụi văng lên tung toé. Có hai bóng người xông ra khỏi đám cát bụi và tuyết, là Lâm Yên và Lâm Thu Sam. Hai người này đáp xuống cùng với con Kiếm Điêu, cả người bị ngã không nhẹ, nhưng lại mặc kệ mà nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất vội vàng xoay người xuống ngựa, trong mắt thoáng qua nét nghi hoặc: “Sao hai người lại đến đây?” “Lâm đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi”. Thần sắc Lâm Yên đầy sốt ruột, cực kỳ kích động, từ đầu đến cuối khó mà nói cho rõ ràng được. “Không vội, cô cứ từ từ nói”. Trong lòng Lâm Nhất thịch một tiếng, hắn có dự cảm không tốt. Đợi sau khi bình tĩnh lại, giọng của Lâm Yên có chút nghẹn ngào nói: “Lâm đại ca, Lý Vô Ưu bị Bạch Lê Hiên đánh bị thương, Hân Nghiên sư tỷ ngày mai phải gả cho đại hoàng tử Tần Vũ rồi”. Ầm! Trong đầu Lâm Nhất ong lên, ngay sau đó như có tiếng nổ lớn vang lên, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ. Cái… cái này sao có thể. “Là thật”. Lâm Thu Sam đứng bên cạnh khẽ giọng than: “Mười ngày trước muội ấy đã muốn nói với huynh rồi, nhưng tội danh xông vào vách Xám Hối quá nặng, ta không dám để muội ấy đi. Hôm nay, ta cứ suy nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên nói với huynh một tiếng, vốn muốn âm thầm trốn vào trong vách Xám Hối nhưng không ngờ lại nhìn thấy huynh đi ra từ phía sau núi. Nên mượn Kiếm Điêu đuổi theo đến đây, nhưng ngựa của huynh chạy nhanh quá, suýt chút nữa ta còn tưởng không đuổi kịp nữa rồi”. Nếu như không phải vì trận tuyết lớn đột ngột này khiến Lâm Nhất dừng chân thì Kiếm Điêu dù có chết vì kiệt sức thì cũng chưa chắc đã đuổi kịp. Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng của Lâm Yên, sắc mặt Lâm Nhất đột ngột thay đổi. “Sư tỷ ta đau đớn khi mất người thân làm sao có thể đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, hơn nữa… kẻ đứng sau g iết chết Hân Tuyệt rất có khả năng chính là Tần Vũ, tính cách sư tỷ cương trực, không thể nào cam chịu sỉ nhục!” Vẻ mặt Lâm Nhất bỗng nhiên thay đổi trở nên sắc bén, con ngươi trong đôi mắt bắ n ra hàn mang lạnh lẽo. Ai cũng đều biết, Vương Diễm chỉ là một con cờ trong tay đại hoàng tử mà thôi. Người có thể lấy được món dị bảo tà đạo trong Đế Quốc Đại Tần này chắc chắn phải là người có thủ đoạn thông thiên, vốn dĩ đại hoàng tử có hiềm nghi lớn nhất. Huống hồ, Long Môn tranh tài cuối năm nay, hắn và Hân Tuyệt đại ca chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Đương nhiên tất cả những chuyện này, Lâm Nhất chỉ là hoài nghi chứ không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận. Khác với Vương Diễm, hắn tận mắt chứng kiến Vương Diễm tế ra ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa, có mười phần chắc chắn thì mới gi ết chết đối phương. Bất luận ra sao, cho dù chỉ là nghi ngờ thì Hân Nghiên cũng sẽ không đồng ý gả cho Tần Vũ. Trong câu chuyện này ắt phải có điều gì giấu diếm. “Ta có một lời, không biết nên nói hay không”.