“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1261
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam ngập ngừng nói. Lâm Yên lại nhanh mồm nhanh miệng, cực kỳ bất bình nói: “Có cái gì mà nên nói hay không, Lâm đại ca, bây giờ tứ đại gia tộc đều truyền miệng, đại hoàng tử mạo hiểm tu luyện công pháp Địa cấp Huyền Dương Quyết. Công pháp này chí cương chí dương, bá đạo tuyệt tình, nhưng cảnh giới của hắn không đủ. Nếu như không có Thái Âm chi Thuỷ điều hoà thì sớm muộn gì cũng tẩu hoả nhập ma, tự tuyệt mà chết!” “Việc này có thật không?” “Hẳn là không giả, tin tức được truyền đến từ Tông tộc Vương Thị, chỉ lưu truyền trong tứ đại Tông tộc. Ta từng tra trong sách cổ, võ hồn của Thái Âm chi Thuỷ không chỉ có thể điều hoà Chân nguyên bá đạo của Huyền Dương Quyết, thậm chí còn có thể khiến Huyền Dương Quyết của hắn càng tăng tiến thêm một bậc, đạt đến cảnh giới viên mãn. Tần Vũ này rõ ràng không hề quan tâm đ ến Hân Nghiên sư tỷ, chỉ là muốn coi cô ấy như lư đỉnh, lợi dụng xong, chỉ e Hân Nghiên sư tỷ sẽ…”. Lâm Yên muốn nói lại thôi, nhưng lời chưa nói hết mà đã tương đối rõ ràng. Người tập võ sao lại không biết, lư đỉnh sẽ có kết cục thế nào. “Ta biết rồi”. Lâm Nhất hít sâu một hơi, không ngờ, phong cách làm việc của Tần Vũ này lại âm ngoan tuyệt tình như thế. Hắn nhìn những bông tuyết đang nhẹ bay trên không, dòng suy nghĩ miên man, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì. Hai tỷ muội Lâm Yên trong lòng thấp thỏm, nhưng không dám hỏi. Cho đến nay, trong lòng Lâm Nhất đã rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Không nghi ngờ gì nữa, kẻ chủ mưu đằng sau cái chết của Hân Tuyệt chính là Tần Vũ. Trong tay hắn ta chắc chắn vẫn đang nắm giữ điểm yếu của sư tỷ. Nghĩ đến sự cố chấp đối với vị trí đệ nhất Long Môn của Hân Tuyệt đại ca, khoé miệng Lâm Nhất nở nụ cười chua chát. Đệ nhất Long Môn có thể đưa ra một yêu cầu với Thánh Sứ, yêu cầu này dù là hoàng đế Đại Tần cũng không dám làm trái. Dù để giành được vị trí đầu bảng hay để có được Hân Nghiên sư tỷ, thì Hân Tuyệt đại ca đều là người chắc chắn phải chết trong lòng Tần Vũ. Bây giờ nghĩ lại không phải sư tỷ không muốn gặp hắn. Vốn chẳng có đạo tặc nào xuất hiện, chỉ là sư tỷ đã nhờ Mai hộ pháp chuyển hướng sự chú ý của hắn. Tỷ ấy lo sau khi hắn biết tin sẽ trốn thoát khỏi vách Sám Hối, bất chấp mọi thứ để ngăn cản rồi hy sinh mạng sống của mình một cách vô ích, nên mới đưa ra hạ sách này. “Ngày mai tổ chức hôn lễ à?” Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới dời mắt từ những bông hoa tuyết. “Đúng vậy, hơn nữa còn làm rất lớn, Tần Vũ rất ngông nghênh, muốn đi quanh các con phố trong hoàng thành Đế Đô một vòng. Lâm Nhất sư đệ, đệ hãy suy nghĩ kỹ lại đi… Ngày đại hôn của hoàng tử chắc chắn Thần Sách Doanh sẽ phái hộ vệ đi cùng, còn có cao thủ các tông trong hội Thanh Huyền nữa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi theo”. Trong mắt Lâm Thu Sam hiện lên vẻ lo lắng, nàng ta cố gắng thuyết phục. Hàm ý trong lời nàng ta rất rõ ràng, Lâm Nhất đi một mình chẳng khác nào tự dâng mạng lên. “Nhưng có một số chuyện, ta phải hỏi cho ra nhẽ”. Lâm Nhất quay người lên ngựa, không nhiều lời.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam ngập ngừng nói. Lâm Yên lại nhanh mồm nhanh miệng, cực kỳ bất bình nói: “Có cái gì mà nên nói hay không, Lâm đại ca, bây giờ tứ đại gia tộc đều truyền miệng, đại hoàng tử mạo hiểm tu luyện công pháp Địa cấp Huyền Dương Quyết. Công pháp này chí cương chí dương, bá đạo tuyệt tình, nhưng cảnh giới của hắn không đủ. Nếu như không có Thái Âm chi Thuỷ điều hoà thì sớm muộn gì cũng tẩu hoả nhập ma, tự tuyệt mà chết!” “Việc này có thật không?” “Hẳn là không giả, tin tức được truyền đến từ Tông tộc Vương Thị, chỉ lưu truyền trong tứ đại Tông tộc. Ta từng tra trong sách cổ, võ hồn của Thái Âm chi Thuỷ không chỉ có thể điều hoà Chân nguyên bá đạo của Huyền Dương Quyết, thậm chí còn có thể khiến Huyền Dương Quyết của hắn càng tăng tiến thêm một bậc, đạt đến cảnh giới viên mãn. Tần Vũ này rõ ràng không hề quan tâm đ ến Hân Nghiên sư tỷ, chỉ là muốn coi cô ấy như lư đỉnh, lợi dụng xong, chỉ e Hân Nghiên sư tỷ sẽ…”. Lâm Yên muốn nói lại thôi, nhưng lời chưa nói hết mà đã tương đối rõ ràng. Người tập võ sao lại không biết, lư đỉnh sẽ có kết cục thế nào. “Ta biết rồi”. Lâm Nhất hít sâu một hơi, không ngờ, phong cách làm việc của Tần Vũ này lại âm ngoan tuyệt tình như thế. Hắn nhìn những bông tuyết đang nhẹ bay trên không, dòng suy nghĩ miên man, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì. Hai tỷ muội Lâm Yên trong lòng thấp thỏm, nhưng không dám hỏi. Cho đến nay, trong lòng Lâm Nhất đã rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Không nghi ngờ gì nữa, kẻ chủ mưu đằng sau cái chết của Hân Tuyệt chính là Tần Vũ. Trong tay hắn ta chắc chắn vẫn đang nắm giữ điểm yếu của sư tỷ. Nghĩ đến sự cố chấp đối với vị trí đệ nhất Long Môn của Hân Tuyệt đại ca, khoé miệng Lâm Nhất nở nụ cười chua chát. Đệ nhất Long Môn có thể đưa ra một yêu cầu với Thánh Sứ, yêu cầu này dù là hoàng đế Đại Tần cũng không dám làm trái. Dù để giành được vị trí đầu bảng hay để có được Hân Nghiên sư tỷ, thì Hân Tuyệt đại ca đều là người chắc chắn phải chết trong lòng Tần Vũ. Bây giờ nghĩ lại không phải sư tỷ không muốn gặp hắn. Vốn chẳng có đạo tặc nào xuất hiện, chỉ là sư tỷ đã nhờ Mai hộ pháp chuyển hướng sự chú ý của hắn. Tỷ ấy lo sau khi hắn biết tin sẽ trốn thoát khỏi vách Sám Hối, bất chấp mọi thứ để ngăn cản rồi hy sinh mạng sống của mình một cách vô ích, nên mới đưa ra hạ sách này. “Ngày mai tổ chức hôn lễ à?” Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới dời mắt từ những bông hoa tuyết. “Đúng vậy, hơn nữa còn làm rất lớn, Tần Vũ rất ngông nghênh, muốn đi quanh các con phố trong hoàng thành Đế Đô một vòng. Lâm Nhất sư đệ, đệ hãy suy nghĩ kỹ lại đi… Ngày đại hôn của hoàng tử chắc chắn Thần Sách Doanh sẽ phái hộ vệ đi cùng, còn có cao thủ các tông trong hội Thanh Huyền nữa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi theo”. Trong mắt Lâm Thu Sam hiện lên vẻ lo lắng, nàng ta cố gắng thuyết phục. Hàm ý trong lời nàng ta rất rõ ràng, Lâm Nhất đi một mình chẳng khác nào tự dâng mạng lên. “Nhưng có một số chuyện, ta phải hỏi cho ra nhẽ”. Lâm Nhất quay người lên ngựa, không nhiều lời.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam ngập ngừng nói. Lâm Yên lại nhanh mồm nhanh miệng, cực kỳ bất bình nói: “Có cái gì mà nên nói hay không, Lâm đại ca, bây giờ tứ đại gia tộc đều truyền miệng, đại hoàng tử mạo hiểm tu luyện công pháp Địa cấp Huyền Dương Quyết. Công pháp này chí cương chí dương, bá đạo tuyệt tình, nhưng cảnh giới của hắn không đủ. Nếu như không có Thái Âm chi Thuỷ điều hoà thì sớm muộn gì cũng tẩu hoả nhập ma, tự tuyệt mà chết!” “Việc này có thật không?” “Hẳn là không giả, tin tức được truyền đến từ Tông tộc Vương Thị, chỉ lưu truyền trong tứ đại Tông tộc. Ta từng tra trong sách cổ, võ hồn của Thái Âm chi Thuỷ không chỉ có thể điều hoà Chân nguyên bá đạo của Huyền Dương Quyết, thậm chí còn có thể khiến Huyền Dương Quyết của hắn càng tăng tiến thêm một bậc, đạt đến cảnh giới viên mãn. Tần Vũ này rõ ràng không hề quan tâm đ ến Hân Nghiên sư tỷ, chỉ là muốn coi cô ấy như lư đỉnh, lợi dụng xong, chỉ e Hân Nghiên sư tỷ sẽ…”. Lâm Yên muốn nói lại thôi, nhưng lời chưa nói hết mà đã tương đối rõ ràng. Người tập võ sao lại không biết, lư đỉnh sẽ có kết cục thế nào. “Ta biết rồi”. Lâm Nhất hít sâu một hơi, không ngờ, phong cách làm việc của Tần Vũ này lại âm ngoan tuyệt tình như thế. Hắn nhìn những bông tuyết đang nhẹ bay trên không, dòng suy nghĩ miên man, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì. Hai tỷ muội Lâm Yên trong lòng thấp thỏm, nhưng không dám hỏi. Cho đến nay, trong lòng Lâm Nhất đã rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Không nghi ngờ gì nữa, kẻ chủ mưu đằng sau cái chết của Hân Tuyệt chính là Tần Vũ. Trong tay hắn ta chắc chắn vẫn đang nắm giữ điểm yếu của sư tỷ. Nghĩ đến sự cố chấp đối với vị trí đệ nhất Long Môn của Hân Tuyệt đại ca, khoé miệng Lâm Nhất nở nụ cười chua chát. Đệ nhất Long Môn có thể đưa ra một yêu cầu với Thánh Sứ, yêu cầu này dù là hoàng đế Đại Tần cũng không dám làm trái. Dù để giành được vị trí đầu bảng hay để có được Hân Nghiên sư tỷ, thì Hân Tuyệt đại ca đều là người chắc chắn phải chết trong lòng Tần Vũ. Bây giờ nghĩ lại không phải sư tỷ không muốn gặp hắn. Vốn chẳng có đạo tặc nào xuất hiện, chỉ là sư tỷ đã nhờ Mai hộ pháp chuyển hướng sự chú ý của hắn. Tỷ ấy lo sau khi hắn biết tin sẽ trốn thoát khỏi vách Sám Hối, bất chấp mọi thứ để ngăn cản rồi hy sinh mạng sống của mình một cách vô ích, nên mới đưa ra hạ sách này. “Ngày mai tổ chức hôn lễ à?” Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới dời mắt từ những bông hoa tuyết. “Đúng vậy, hơn nữa còn làm rất lớn, Tần Vũ rất ngông nghênh, muốn đi quanh các con phố trong hoàng thành Đế Đô một vòng. Lâm Nhất sư đệ, đệ hãy suy nghĩ kỹ lại đi… Ngày đại hôn của hoàng tử chắc chắn Thần Sách Doanh sẽ phái hộ vệ đi cùng, còn có cao thủ các tông trong hội Thanh Huyền nữa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi theo”. Trong mắt Lâm Thu Sam hiện lên vẻ lo lắng, nàng ta cố gắng thuyết phục. Hàm ý trong lời nàng ta rất rõ ràng, Lâm Nhất đi một mình chẳng khác nào tự dâng mạng lên. “Nhưng có một số chuyện, ta phải hỏi cho ra nhẽ”. Lâm Nhất quay người lên ngựa, không nhiều lời.