“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1275
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một kiếm làm ba người trọng thương, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển về phía Hân Nghiên. “Kết thúc ở đây thôi…” Đại hoàng tử Tần Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Ầm! Hắn ta vừa dứt lời, một uy thế đáng sợ đột nhiên dâng lên từ phía sau xe ngựa, tựa như vương giả giáng lâm. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè trên người mình. Trong nháy mắt, rất nhiều người cảm thấy hai chân run rẩy, không thể đứng vững. “Cao thủ cảnh giới Tử Phủ!” Sắc mặt mọi người thay đổi, cảm nhận được một áp lực vô hình. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, chưởng mang kia ầm ầm rơi xuống, có chưởng mang chói mắt như ngọn lửa bùng cháy xuất hiện. Chưởng mang như một ngọn núi ầm ầm đánh xuống, Lâm Nhất mang theo kiếm thế đáng sợ còn chưa tiêu tán trên người bị đánh bay ra ngoài. “Phụt!” Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, rơi mạnh xuống tuyết. “Đại hoàng tử, đã điều tra rõ rồi, hắn chỉ đến đây một mình, bên cạnh không có cao thủ Tử Phủ nào cả, đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các có xen lẫn trong đám người, nhưng không hề có trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, càng không có trưởng lão chấp kiếm”. Bên tai của đại hoàng tử trên xe người vang lên tiếng truyền âm, hắn ta không khỏi tỏ vẻ sửng sốt. Sở dĩ hắn ta vẫn không giết Lâm Nhất là vì hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự đến một mình. Chắc chắn là có người bảo vệ hắn ta, trong Đại Tần đế quốc, không ai dám trắng trợn không nghe lời hắn ta như thế cả. Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự dám đâm đầu vào chỗ chết, chắc chắn là có chỗ dựa. Nhưng không ngờ rằng kết quả lại khiến hắn ta thấy bất ngờ, Lâm Nhất này thật sự đến một mình. Anh hùng một mình chống lại kẻ mạnh ư? Muốn làm anh hùng như thế thì chết đi cho ta… Trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh loé lên, không để ý đến Hân Nghiên, lặng lẽ gật đầu một cái. Cao thủ Tử Phủ vừa ra tay đánh lui Lâm Nhất lại xuất hiện, tuyệt tình đánh tới một chưởng về phía Lâm Nhất như truy hồn đoạt mệnh. Một chưởng khi nãy của kiếm thế của Kính Hoa Thuỷ Nguyệt ngăn cản, cũng không thể gi ết chết Lâm Nhất. Nhưng sau một chưởng này, Lâm Nhất sẽ không có cơ hội như thế nữa. Kẻ dưới Tử Phủ đều là những con kiến, chênh lệch quá lớn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một kiếm làm ba người trọng thương, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển về phía Hân Nghiên. “Kết thúc ở đây thôi…” Đại hoàng tử Tần Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Ầm! Hắn ta vừa dứt lời, một uy thế đáng sợ đột nhiên dâng lên từ phía sau xe ngựa, tựa như vương giả giáng lâm. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè trên người mình. Trong nháy mắt, rất nhiều người cảm thấy hai chân run rẩy, không thể đứng vững. “Cao thủ cảnh giới Tử Phủ!” Sắc mặt mọi người thay đổi, cảm nhận được một áp lực vô hình. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, chưởng mang kia ầm ầm rơi xuống, có chưởng mang chói mắt như ngọn lửa bùng cháy xuất hiện. Chưởng mang như một ngọn núi ầm ầm đánh xuống, Lâm Nhất mang theo kiếm thế đáng sợ còn chưa tiêu tán trên người bị đánh bay ra ngoài. “Phụt!” Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, rơi mạnh xuống tuyết. “Đại hoàng tử, đã điều tra rõ rồi, hắn chỉ đến đây một mình, bên cạnh không có cao thủ Tử Phủ nào cả, đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các có xen lẫn trong đám người, nhưng không hề có trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, càng không có trưởng lão chấp kiếm”. Bên tai của đại hoàng tử trên xe người vang lên tiếng truyền âm, hắn ta không khỏi tỏ vẻ sửng sốt. Sở dĩ hắn ta vẫn không giết Lâm Nhất là vì hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự đến một mình. Chắc chắn là có người bảo vệ hắn ta, trong Đại Tần đế quốc, không ai dám trắng trợn không nghe lời hắn ta như thế cả. Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự dám đâm đầu vào chỗ chết, chắc chắn là có chỗ dựa. Nhưng không ngờ rằng kết quả lại khiến hắn ta thấy bất ngờ, Lâm Nhất này thật sự đến một mình. Anh hùng một mình chống lại kẻ mạnh ư? Muốn làm anh hùng như thế thì chết đi cho ta… Trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh loé lên, không để ý đến Hân Nghiên, lặng lẽ gật đầu một cái. Cao thủ Tử Phủ vừa ra tay đánh lui Lâm Nhất lại xuất hiện, tuyệt tình đánh tới một chưởng về phía Lâm Nhất như truy hồn đoạt mệnh. Một chưởng khi nãy của kiếm thế của Kính Hoa Thuỷ Nguyệt ngăn cản, cũng không thể gi ết chết Lâm Nhất. Nhưng sau một chưởng này, Lâm Nhất sẽ không có cơ hội như thế nữa. Kẻ dưới Tử Phủ đều là những con kiến, chênh lệch quá lớn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một kiếm làm ba người trọng thương, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển về phía Hân Nghiên. “Kết thúc ở đây thôi…” Đại hoàng tử Tần Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Ầm! Hắn ta vừa dứt lời, một uy thế đáng sợ đột nhiên dâng lên từ phía sau xe ngựa, tựa như vương giả giáng lâm. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè trên người mình. Trong nháy mắt, rất nhiều người cảm thấy hai chân run rẩy, không thể đứng vững. “Cao thủ cảnh giới Tử Phủ!” Sắc mặt mọi người thay đổi, cảm nhận được một áp lực vô hình. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, chưởng mang kia ầm ầm rơi xuống, có chưởng mang chói mắt như ngọn lửa bùng cháy xuất hiện. Chưởng mang như một ngọn núi ầm ầm đánh xuống, Lâm Nhất mang theo kiếm thế đáng sợ còn chưa tiêu tán trên người bị đánh bay ra ngoài. “Phụt!” Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, rơi mạnh xuống tuyết. “Đại hoàng tử, đã điều tra rõ rồi, hắn chỉ đến đây một mình, bên cạnh không có cao thủ Tử Phủ nào cả, đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các có xen lẫn trong đám người, nhưng không hề có trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, càng không có trưởng lão chấp kiếm”. Bên tai của đại hoàng tử trên xe người vang lên tiếng truyền âm, hắn ta không khỏi tỏ vẻ sửng sốt. Sở dĩ hắn ta vẫn không giết Lâm Nhất là vì hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự đến một mình. Chắc chắn là có người bảo vệ hắn ta, trong Đại Tần đế quốc, không ai dám trắng trợn không nghe lời hắn ta như thế cả. Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, hắn ta không tin Lâm Nhất thật sự dám đâm đầu vào chỗ chết, chắc chắn là có chỗ dựa. Nhưng không ngờ rằng kết quả lại khiến hắn ta thấy bất ngờ, Lâm Nhất này thật sự đến một mình. Anh hùng một mình chống lại kẻ mạnh ư? Muốn làm anh hùng như thế thì chết đi cho ta… Trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh loé lên, không để ý đến Hân Nghiên, lặng lẽ gật đầu một cái. Cao thủ Tử Phủ vừa ra tay đánh lui Lâm Nhất lại xuất hiện, tuyệt tình đánh tới một chưởng về phía Lâm Nhất như truy hồn đoạt mệnh. Một chưởng khi nãy của kiếm thế của Kính Hoa Thuỷ Nguyệt ngăn cản, cũng không thể gi ết chết Lâm Nhất. Nhưng sau một chưởng này, Lâm Nhất sẽ không có cơ hội như thế nữa. Kẻ dưới Tử Phủ đều là những con kiến, chênh lệch quá lớn.