“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1276

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta là ai ngươi không cần biết, muốn giết Lâm Nhất thì bước qua xác của ta trước!”  Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện rất bình tĩnh, hờ hững đáp lời.  Là ai?   Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, rốt cuộc người này có lai lịch gì mà dám quản chuyện của đại hoàng tử.  Nhìn từ thân pháp và quyền mang thì có vẻ không giống người của Lăng Tiêu Kiếm Các.  Trong mắt đại hoàng tử cũng lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, không phải Lăng Tiêu Kiếm Các không có ai đến sao?  “Hôm nay Lâm Nhất nhất định phải chết, cho dù là ai cũng không thể bảo vệ được hắn, cả ngươi cũng không ngoại lệ!”  Phong mang lạnh lẽo trong mắt ông lão áo xám vẩn đục và bá đạo, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi.  Ầm!  Sau khi nói xong, ông lão áo xám bước từng bước trong tuyết, chậm rãi đi về phía Lâm Nhất.  Mỗi một bước của ông ta đều sẽ để lại dấu chân trong tuyết, dấu chân tựa như có dấu ấn huyền diệu, hoa tuyết rơi xuống không thể lấp đi nó.  Đến khi bước được bảy bước, khí thế trên người ông lão áo xám đã hoàn toàn áp chế gió tuyết đầy trời.  Khí thế vô tình và bá đạo của ông ta kéo đến, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Nếu ngươi có gan thì có thể tiến thêm một bước nữa!”  Bóng người mang mặt nạ vô diện trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lâm Nhất, đôi chân lơ lửng, không để lại chút dấu vết gì trên mặt tuyết.  Ông lão áo xám không ai bì nổi, mạnh đến mức khiến người ta khó thở, ông ta hơi nhíu mày.  Hơi thở trên người ông ta chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn không bước ra, lại nhìn chằm chằm bóng người đeo mặt nạ kia.  Đây là ai?  Là ai có thể kiêu ngạo đối đầu với cao thủ Tử Phủ như thế!  Hoa tuyết vẫn rơi xuống đường phố của Đế Đô.  Hai cao thủ cảnh giới Tử Phủ đối diện nhau, khiến không khí vốn rét lạnh càng trở nên lạnh như băng.  Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, trái ngược với tình cảnh ầm ĩ, có chân nguyên kiếm khí không ngừng dao động tung hoành trước đây.  Cao thủ Tử Phủ đối kháng với nhau, càng yên tĩnh càng khiến người ta khó thở.  Tất cả mọi người đều cảm thấy tình huống trở nên không bình thường.  Trước đây cho dù Lâm Nhất gây ra động tĩnh lớn đến mức nào, đa số mọi người đều chỉ thấy tiếc nuối, vì hắn là đang đi tìm đường chết.  Không một ai cho rằng sau khi ra tay ngăn lại đoàn xe, hắn có thể sống sót rời đi.  Nhưng trước mắt, sau khi cảnh giới Tử Phủ xuất hiện, tình huống bắt đầu thay đổi.  Cao thủ Tử Phủ, dù là Tứ đại tông môn đứng đầu Đại Tần đế quốc cũng chẳng có mấy người.  Không thể tuỳ tiện điều động… 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta là ai ngươi không cần biết, muốn giết Lâm Nhất thì bước qua xác của ta trước!”  Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện rất bình tĩnh, hờ hững đáp lời.  Là ai?   Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, rốt cuộc người này có lai lịch gì mà dám quản chuyện của đại hoàng tử.  Nhìn từ thân pháp và quyền mang thì có vẻ không giống người của Lăng Tiêu Kiếm Các.  Trong mắt đại hoàng tử cũng lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, không phải Lăng Tiêu Kiếm Các không có ai đến sao?  “Hôm nay Lâm Nhất nhất định phải chết, cho dù là ai cũng không thể bảo vệ được hắn, cả ngươi cũng không ngoại lệ!”  Phong mang lạnh lẽo trong mắt ông lão áo xám vẩn đục và bá đạo, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi.  Ầm!  Sau khi nói xong, ông lão áo xám bước từng bước trong tuyết, chậm rãi đi về phía Lâm Nhất.  Mỗi một bước của ông ta đều sẽ để lại dấu chân trong tuyết, dấu chân tựa như có dấu ấn huyền diệu, hoa tuyết rơi xuống không thể lấp đi nó.  Đến khi bước được bảy bước, khí thế trên người ông lão áo xám đã hoàn toàn áp chế gió tuyết đầy trời.  Khí thế vô tình và bá đạo của ông ta kéo đến, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Nếu ngươi có gan thì có thể tiến thêm một bước nữa!”  Bóng người mang mặt nạ vô diện trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lâm Nhất, đôi chân lơ lửng, không để lại chút dấu vết gì trên mặt tuyết.  Ông lão áo xám không ai bì nổi, mạnh đến mức khiến người ta khó thở, ông ta hơi nhíu mày.  Hơi thở trên người ông ta chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn không bước ra, lại nhìn chằm chằm bóng người đeo mặt nạ kia.  Đây là ai?  Là ai có thể kiêu ngạo đối đầu với cao thủ Tử Phủ như thế!  Hoa tuyết vẫn rơi xuống đường phố của Đế Đô.  Hai cao thủ cảnh giới Tử Phủ đối diện nhau, khiến không khí vốn rét lạnh càng trở nên lạnh như băng.  Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, trái ngược với tình cảnh ầm ĩ, có chân nguyên kiếm khí không ngừng dao động tung hoành trước đây.  Cao thủ Tử Phủ đối kháng với nhau, càng yên tĩnh càng khiến người ta khó thở.  Tất cả mọi người đều cảm thấy tình huống trở nên không bình thường.  Trước đây cho dù Lâm Nhất gây ra động tĩnh lớn đến mức nào, đa số mọi người đều chỉ thấy tiếc nuối, vì hắn là đang đi tìm đường chết.  Không một ai cho rằng sau khi ra tay ngăn lại đoàn xe, hắn có thể sống sót rời đi.  Nhưng trước mắt, sau khi cảnh giới Tử Phủ xuất hiện, tình huống bắt đầu thay đổi.  Cao thủ Tử Phủ, dù là Tứ đại tông môn đứng đầu Đại Tần đế quốc cũng chẳng có mấy người.  Không thể tuỳ tiện điều động… 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta là ai ngươi không cần biết, muốn giết Lâm Nhất thì bước qua xác của ta trước!”  Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện rất bình tĩnh, hờ hững đáp lời.  Là ai?   Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, rốt cuộc người này có lai lịch gì mà dám quản chuyện của đại hoàng tử.  Nhìn từ thân pháp và quyền mang thì có vẻ không giống người của Lăng Tiêu Kiếm Các.  Trong mắt đại hoàng tử cũng lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, không phải Lăng Tiêu Kiếm Các không có ai đến sao?  “Hôm nay Lâm Nhất nhất định phải chết, cho dù là ai cũng không thể bảo vệ được hắn, cả ngươi cũng không ngoại lệ!”  Phong mang lạnh lẽo trong mắt ông lão áo xám vẩn đục và bá đạo, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi.  Ầm!  Sau khi nói xong, ông lão áo xám bước từng bước trong tuyết, chậm rãi đi về phía Lâm Nhất.  Mỗi một bước của ông ta đều sẽ để lại dấu chân trong tuyết, dấu chân tựa như có dấu ấn huyền diệu, hoa tuyết rơi xuống không thể lấp đi nó.  Đến khi bước được bảy bước, khí thế trên người ông lão áo xám đã hoàn toàn áp chế gió tuyết đầy trời.  Khí thế vô tình và bá đạo của ông ta kéo đến, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Nếu ngươi có gan thì có thể tiến thêm một bước nữa!”  Bóng người mang mặt nạ vô diện trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lâm Nhất, đôi chân lơ lửng, không để lại chút dấu vết gì trên mặt tuyết.  Ông lão áo xám không ai bì nổi, mạnh đến mức khiến người ta khó thở, ông ta hơi nhíu mày.  Hơi thở trên người ông ta chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn không bước ra, lại nhìn chằm chằm bóng người đeo mặt nạ kia.  Đây là ai?  Là ai có thể kiêu ngạo đối đầu với cao thủ Tử Phủ như thế!  Hoa tuyết vẫn rơi xuống đường phố của Đế Đô.  Hai cao thủ cảnh giới Tử Phủ đối diện nhau, khiến không khí vốn rét lạnh càng trở nên lạnh như băng.  Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, trái ngược với tình cảnh ầm ĩ, có chân nguyên kiếm khí không ngừng dao động tung hoành trước đây.  Cao thủ Tử Phủ đối kháng với nhau, càng yên tĩnh càng khiến người ta khó thở.  Tất cả mọi người đều cảm thấy tình huống trở nên không bình thường.  Trước đây cho dù Lâm Nhất gây ra động tĩnh lớn đến mức nào, đa số mọi người đều chỉ thấy tiếc nuối, vì hắn là đang đi tìm đường chết.  Không một ai cho rằng sau khi ra tay ngăn lại đoàn xe, hắn có thể sống sót rời đi.  Nhưng trước mắt, sau khi cảnh giới Tử Phủ xuất hiện, tình huống bắt đầu thay đổi.  Cao thủ Tử Phủ, dù là Tứ đại tông môn đứng đầu Đại Tần đế quốc cũng chẳng có mấy người.  Không thể tuỳ tiện điều động… 

Chương 1276