“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1290
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm! Một khí tức đáng sợ nổi lên từ Bạch Lê Hiên, khí thế Huyền Võ tầng chín đỉnh phong của hắn ta đột nhiên bùng nổ. Uy áp cuồn cuộn tăng vọt, trong nháy mắt đã tăng thẳng đến Bán Bộ Tử Phủ. “Khí thế mạnh quá!” Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên, sức mạnh của Thánh thể thực sự khiến người ta không dám khinh thường, Huyền Võ tầng chín mà có thể tăng lên đến Bán Bộ Tử Phủ. Nếu hắn ta thăng lên Huyền Võ tầng mười sẽ mạnh đến mức nào nữa? Ông! Nhưng vẫn chưa hết, khi khí thế này đạt tới đỉnh phong, trong cơ thể Bạch Lê Hiên đột nhiên phát ra một tiếng kiếm reo du dương. Trong cơn gió tuyết, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên nở rộ trên người hắn ta như hoa, rực rỡ chói loà, phong thái xuất sắc. “Kiếm ý này!” “Kiếm ý này không thua kém Lâm Nhất chút nào! Không ngờ Bạch Lê Hiên cũng nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên!” “Xong rồi, lần này người chống lưng mạnh nhất của Lâm Nhất cũng không thể bảo vệ hắn”. “Thảo nào... Thảo nào Bạch Lê Hiên dám nói ra những lời hùng hồn này, e rằng Lâm Nhất sẽ thật sự chết”. Khi kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên trên người Bạch Lê Hiên nở rộ như hoa, tất cả mọi người đều biến sắc mặt. Chỉ có đại hoàng tử Tần Vũ nhếch miệng cười nhạt. Dù ưu thế trong cuộc phong ba này nghiêng về phía ai, người thắng sau cùng vẫn là hắn ta! “Đi chết đi!” Trong tiếng kiếm quang rít gào, Bạch Lê Hiên bước một bước, nghiêng người đánh về phía Lâm Nhất, bông tuyết bay tán loạn giữa hai người như ngừng lại, rơi xuống với tốc độ cực kỳ chậm. Soạt! Gần như trong tích tắc, Bạch Lê Hiên đã xông tới trước mặt Lâm Nhất, mà lúc này Lâm Nhất vẫn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ. Ít ai có thể thấy rõ bóng dáng Bạch Lê Hiên, nhưng những người nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, tim như nhảy lên đến tận cổ họng. Xong đời... Kiếm quang rực rỡ nở rộ ở mũi kiếm, những bông tuyết đang rơi chậm lập tức nổ tung, hoàn toàn biến mất. Ánh sáng này chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt, khó có thể thấy rõ cảnh tượng đang xảy ra. Nhưng khi kiếm quang tan đi, một hình ảnh khó tin xuất hiện trước mặt mọi người. “Không thể nào!” Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, trong mắt tràn đầy khó tin. Chỉ thấy trên mặt tuyết, Lâm Nhất chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm quyết định mà Bạch Lê Hiên đâm tới. Lâm Nhất đang đánh cược... Hắn đang cược xem thể đoạn kiếm của mình có thể áp chế Bạch Lê Hiên đã luyện thành Thánh thể, thực lực hơn xưa hay không. Hắn liên tục chiến đấu, tung hết sát chiêu, thậm chí còn bị trúng một chưởng của cảnh giới Tử Phủ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm! Một khí tức đáng sợ nổi lên từ Bạch Lê Hiên, khí thế Huyền Võ tầng chín đỉnh phong của hắn ta đột nhiên bùng nổ. Uy áp cuồn cuộn tăng vọt, trong nháy mắt đã tăng thẳng đến Bán Bộ Tử Phủ. “Khí thế mạnh quá!” Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên, sức mạnh của Thánh thể thực sự khiến người ta không dám khinh thường, Huyền Võ tầng chín mà có thể tăng lên đến Bán Bộ Tử Phủ. Nếu hắn ta thăng lên Huyền Võ tầng mười sẽ mạnh đến mức nào nữa? Ông! Nhưng vẫn chưa hết, khi khí thế này đạt tới đỉnh phong, trong cơ thể Bạch Lê Hiên đột nhiên phát ra một tiếng kiếm reo du dương. Trong cơn gió tuyết, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên nở rộ trên người hắn ta như hoa, rực rỡ chói loà, phong thái xuất sắc. “Kiếm ý này!” “Kiếm ý này không thua kém Lâm Nhất chút nào! Không ngờ Bạch Lê Hiên cũng nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên!” “Xong rồi, lần này người chống lưng mạnh nhất của Lâm Nhất cũng không thể bảo vệ hắn”. “Thảo nào... Thảo nào Bạch Lê Hiên dám nói ra những lời hùng hồn này, e rằng Lâm Nhất sẽ thật sự chết”. Khi kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên trên người Bạch Lê Hiên nở rộ như hoa, tất cả mọi người đều biến sắc mặt. Chỉ có đại hoàng tử Tần Vũ nhếch miệng cười nhạt. Dù ưu thế trong cuộc phong ba này nghiêng về phía ai, người thắng sau cùng vẫn là hắn ta! “Đi chết đi!” Trong tiếng kiếm quang rít gào, Bạch Lê Hiên bước một bước, nghiêng người đánh về phía Lâm Nhất, bông tuyết bay tán loạn giữa hai người như ngừng lại, rơi xuống với tốc độ cực kỳ chậm. Soạt! Gần như trong tích tắc, Bạch Lê Hiên đã xông tới trước mặt Lâm Nhất, mà lúc này Lâm Nhất vẫn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ. Ít ai có thể thấy rõ bóng dáng Bạch Lê Hiên, nhưng những người nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, tim như nhảy lên đến tận cổ họng. Xong đời... Kiếm quang rực rỡ nở rộ ở mũi kiếm, những bông tuyết đang rơi chậm lập tức nổ tung, hoàn toàn biến mất. Ánh sáng này chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt, khó có thể thấy rõ cảnh tượng đang xảy ra. Nhưng khi kiếm quang tan đi, một hình ảnh khó tin xuất hiện trước mặt mọi người. “Không thể nào!” Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, trong mắt tràn đầy khó tin. Chỉ thấy trên mặt tuyết, Lâm Nhất chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm quyết định mà Bạch Lê Hiên đâm tới. Lâm Nhất đang đánh cược... Hắn đang cược xem thể đoạn kiếm của mình có thể áp chế Bạch Lê Hiên đã luyện thành Thánh thể, thực lực hơn xưa hay không. Hắn liên tục chiến đấu, tung hết sát chiêu, thậm chí còn bị trúng một chưởng của cảnh giới Tử Phủ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm! Một khí tức đáng sợ nổi lên từ Bạch Lê Hiên, khí thế Huyền Võ tầng chín đỉnh phong của hắn ta đột nhiên bùng nổ. Uy áp cuồn cuộn tăng vọt, trong nháy mắt đã tăng thẳng đến Bán Bộ Tử Phủ. “Khí thế mạnh quá!” Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên, sức mạnh của Thánh thể thực sự khiến người ta không dám khinh thường, Huyền Võ tầng chín mà có thể tăng lên đến Bán Bộ Tử Phủ. Nếu hắn ta thăng lên Huyền Võ tầng mười sẽ mạnh đến mức nào nữa? Ông! Nhưng vẫn chưa hết, khi khí thế này đạt tới đỉnh phong, trong cơ thể Bạch Lê Hiên đột nhiên phát ra một tiếng kiếm reo du dương. Trong cơn gió tuyết, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên nở rộ trên người hắn ta như hoa, rực rỡ chói loà, phong thái xuất sắc. “Kiếm ý này!” “Kiếm ý này không thua kém Lâm Nhất chút nào! Không ngờ Bạch Lê Hiên cũng nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên!” “Xong rồi, lần này người chống lưng mạnh nhất của Lâm Nhất cũng không thể bảo vệ hắn”. “Thảo nào... Thảo nào Bạch Lê Hiên dám nói ra những lời hùng hồn này, e rằng Lâm Nhất sẽ thật sự chết”. Khi kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên trên người Bạch Lê Hiên nở rộ như hoa, tất cả mọi người đều biến sắc mặt. Chỉ có đại hoàng tử Tần Vũ nhếch miệng cười nhạt. Dù ưu thế trong cuộc phong ba này nghiêng về phía ai, người thắng sau cùng vẫn là hắn ta! “Đi chết đi!” Trong tiếng kiếm quang rít gào, Bạch Lê Hiên bước một bước, nghiêng người đánh về phía Lâm Nhất, bông tuyết bay tán loạn giữa hai người như ngừng lại, rơi xuống với tốc độ cực kỳ chậm. Soạt! Gần như trong tích tắc, Bạch Lê Hiên đã xông tới trước mặt Lâm Nhất, mà lúc này Lâm Nhất vẫn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ. Ít ai có thể thấy rõ bóng dáng Bạch Lê Hiên, nhưng những người nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, tim như nhảy lên đến tận cổ họng. Xong đời... Kiếm quang rực rỡ nở rộ ở mũi kiếm, những bông tuyết đang rơi chậm lập tức nổ tung, hoàn toàn biến mất. Ánh sáng này chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt, khó có thể thấy rõ cảnh tượng đang xảy ra. Nhưng khi kiếm quang tan đi, một hình ảnh khó tin xuất hiện trước mặt mọi người. “Không thể nào!” Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, trong mắt tràn đầy khó tin. Chỉ thấy trên mặt tuyết, Lâm Nhất chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm quyết định mà Bạch Lê Hiên đâm tới. Lâm Nhất đang đánh cược... Hắn đang cược xem thể đoạn kiếm của mình có thể áp chế Bạch Lê Hiên đã luyện thành Thánh thể, thực lực hơn xưa hay không. Hắn liên tục chiến đấu, tung hết sát chiêu, thậm chí còn bị trúng một chưởng của cảnh giới Tử Phủ.