“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1291

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không nhờ thể chất cứng rắn, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.  Lúc này chân nguyên đã gần như cạn kiệt, thương tích chưa lành, hắn hoàn toàn không thể thi triển Thiên Phá Vân, nhát kiếm thứ mười duy nhất có thể ngăn cản đối phương.  Ông!  Nhưng dường như không có hiệu quả, kiếm của Bạch Lê Hiên đã bị hắn kẹp lại nhưng vẫn không gãy.  Nó vẫn vô cùng sắc bén, toát ra khí thế đáng sợ.  “Lại giở trò cũ, không có cơ hội đâu!”  Bạch Lê Hiên lập tức nhớ lại cảnh mình bị đối phương đùa bỡn ở Thanh Dương Giới, Lâm Nhất cũng từng dùng hai ngón tay kẹp gãy mấy thanh bội kiếm của hắn ta như thế này.  Khi thấy Lâm Nhất lại thi triển chiêu này, hắn ta không kìm được nổi giận, sát khí trong mắt điên cuồng b ắn ra ngoài.  Nhưng khi kiếm của hắn ta sắp thoát được và đâm vào ấn đường Lâm Nhất.  Bỗng nhiên thân kiếm rung mạnh lên, ngay sau đó gãy thành từng khúc, chân nguyên phản phệ, kiếm thế lập tức sụp đổ.  Bùm!  Lâm Nhất không cho hắn ta cơ hội phản ứng, lướt qua những mảnh kiếm vỡ đang bay nhanh rồi chưởng vào ngực hắn ta.  “Phụt...”  Bạch Lê Hiên hộc ra một búng máu, văng mạnh ra xa.  Cảnh tượng này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi, không thể tin được.  Chẳng ai ngờ Bạch Lê Hiên rực rỡ loá mắt, không ai bì nổi lại thua thảm hại như thế.   Cũng có người cho rằng Lâm Nhất sẽ đỡ được nhát kiếm này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.  Bạch Lê Hiên ngã phịch xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phẫn nộ và không cam lòng.  “Một chưởng này ta trả lại cho ngươi thay Lý Vô Ưu. Mối thù giữa chúng ta, ta sẽ giải quyết triệt để trong Long Môn tranh tài!”  Nói xong, Lâm Nhất không thèm để ý tới đối phương mà bay về phía xe ngựa.  “Tránh ra!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không nhờ thể chất cứng rắn, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.  Lúc này chân nguyên đã gần như cạn kiệt, thương tích chưa lành, hắn hoàn toàn không thể thi triển Thiên Phá Vân, nhát kiếm thứ mười duy nhất có thể ngăn cản đối phương.  Ông!  Nhưng dường như không có hiệu quả, kiếm của Bạch Lê Hiên đã bị hắn kẹp lại nhưng vẫn không gãy.  Nó vẫn vô cùng sắc bén, toát ra khí thế đáng sợ.  “Lại giở trò cũ, không có cơ hội đâu!”  Bạch Lê Hiên lập tức nhớ lại cảnh mình bị đối phương đùa bỡn ở Thanh Dương Giới, Lâm Nhất cũng từng dùng hai ngón tay kẹp gãy mấy thanh bội kiếm của hắn ta như thế này.  Khi thấy Lâm Nhất lại thi triển chiêu này, hắn ta không kìm được nổi giận, sát khí trong mắt điên cuồng b ắn ra ngoài.  Nhưng khi kiếm của hắn ta sắp thoát được và đâm vào ấn đường Lâm Nhất.  Bỗng nhiên thân kiếm rung mạnh lên, ngay sau đó gãy thành từng khúc, chân nguyên phản phệ, kiếm thế lập tức sụp đổ.  Bùm!  Lâm Nhất không cho hắn ta cơ hội phản ứng, lướt qua những mảnh kiếm vỡ đang bay nhanh rồi chưởng vào ngực hắn ta.  “Phụt...”  Bạch Lê Hiên hộc ra một búng máu, văng mạnh ra xa.  Cảnh tượng này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi, không thể tin được.  Chẳng ai ngờ Bạch Lê Hiên rực rỡ loá mắt, không ai bì nổi lại thua thảm hại như thế.   Cũng có người cho rằng Lâm Nhất sẽ đỡ được nhát kiếm này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.  Bạch Lê Hiên ngã phịch xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phẫn nộ và không cam lòng.  “Một chưởng này ta trả lại cho ngươi thay Lý Vô Ưu. Mối thù giữa chúng ta, ta sẽ giải quyết triệt để trong Long Môn tranh tài!”  Nói xong, Lâm Nhất không thèm để ý tới đối phương mà bay về phía xe ngựa.  “Tránh ra!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không nhờ thể chất cứng rắn, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.  Lúc này chân nguyên đã gần như cạn kiệt, thương tích chưa lành, hắn hoàn toàn không thể thi triển Thiên Phá Vân, nhát kiếm thứ mười duy nhất có thể ngăn cản đối phương.  Ông!  Nhưng dường như không có hiệu quả, kiếm của Bạch Lê Hiên đã bị hắn kẹp lại nhưng vẫn không gãy.  Nó vẫn vô cùng sắc bén, toát ra khí thế đáng sợ.  “Lại giở trò cũ, không có cơ hội đâu!”  Bạch Lê Hiên lập tức nhớ lại cảnh mình bị đối phương đùa bỡn ở Thanh Dương Giới, Lâm Nhất cũng từng dùng hai ngón tay kẹp gãy mấy thanh bội kiếm của hắn ta như thế này.  Khi thấy Lâm Nhất lại thi triển chiêu này, hắn ta không kìm được nổi giận, sát khí trong mắt điên cuồng b ắn ra ngoài.  Nhưng khi kiếm của hắn ta sắp thoát được và đâm vào ấn đường Lâm Nhất.  Bỗng nhiên thân kiếm rung mạnh lên, ngay sau đó gãy thành từng khúc, chân nguyên phản phệ, kiếm thế lập tức sụp đổ.  Bùm!  Lâm Nhất không cho hắn ta cơ hội phản ứng, lướt qua những mảnh kiếm vỡ đang bay nhanh rồi chưởng vào ngực hắn ta.  “Phụt...”  Bạch Lê Hiên hộc ra một búng máu, văng mạnh ra xa.  Cảnh tượng này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi, không thể tin được.  Chẳng ai ngờ Bạch Lê Hiên rực rỡ loá mắt, không ai bì nổi lại thua thảm hại như thế.   Cũng có người cho rằng Lâm Nhất sẽ đỡ được nhát kiếm này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.  Bạch Lê Hiên ngã phịch xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phẫn nộ và không cam lòng.  “Một chưởng này ta trả lại cho ngươi thay Lý Vô Ưu. Mối thù giữa chúng ta, ta sẽ giải quyết triệt để trong Long Môn tranh tài!”  Nói xong, Lâm Nhất không thèm để ý tới đối phương mà bay về phía xe ngựa.  “Tránh ra!”  

Chương 1291