“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1298
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lòng Lâm Nhất không có quá nhiều bất ngờ, điều này cũng không khác xa so với dự đoán của hắn. “Kể từ đó, người kia có ma chướng trong lòng, không thể tiến giới được nữa, ở mãi Tử Phủ đỉnh phong không thể đột phá”. Mai hộ pháp quay lại, nhìn Lâm Nhất và nói: “Chắc ngươi đã đoán được người đó chính là ta rồi phải không”. Lâm Nhất yên lặng gật đầu tỏ ý đã biết. “Vậy nên ta đưa ngươi tới đây là để cảm ơn ngươi, ma chướng mười năm cuối cùng cũng đã phá được”. Mai hộ pháp khẽ thở dài: “Ta luôn nghĩ nếu ra tay chắc chắn sẽ thương vong nặng nề, nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù ngươi không ra tay… người khác thật sự sẽ không động đến ngươi sao? Lăng Tiêu Kiếm Các lấy kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, lời dạy cuối cùng của tổ sư gia đã rất rõ ràng từ lâu, kiếm giả phải có can đảm hy sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào”. Lâm Nhất trầm tư, hắn nhìn thấy một khí chất khác trước từ trên người Mai hộ pháp. Tu vi của ông ấy không thay đổi, nhưng dường như đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ nào đó. “Hộ pháp, người đột phá rồi?” Lâm Nhất thử hỏi. “Còn xa lắm, nhưng đã đi qua được thì cảnh giới Thiên Phách với ta cũng không phải vấn đề khó”. Trong mắt Mai hộ pháp là vẻ bình thản, giống như đang nói những chuyện bình thường không có gì đáng kể vậy. Nhưng Lâm Nhất thì lại cực sốc. Thiên Phách! Thiên Phách có thể một kiếm địch lại cả một nước đấy. Tuy cảnh giới Tử Phủ cũng khó đạt đến, nhưng chỉ cần có thiên phú một chút thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi luyện dần dần thế nào cũng sẽ thăng cấp. Nhưng Thiên Phách thì không, tài nguyên nó cần là vô biên, khả năng lĩnh ngộ phải cực cao. Đối với đại đa số võ giả, dốc hết tâm sức cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Phách, đây là một trở ngại rất lớn. “Ngươi biết điều quan trọng nhất của cảnh giới Thiên Phách là gì không?” Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất và hỏi. “Đệ tử không biết”. “Là võ hồn!”, Mai hộ pháp nói: “Với ngươi hiện tại mà nói, thậm chí với cảnh giới Tử Phủ, võ hồn đều chỉ có thể sử dụng như con át chủ bài cuối cùng vào thời khắc quan trọng. Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, võ hồn sẽ là sát chiêu lớn nhất của ngươi, thậm chí cần rất thần thông…” “Thiên Phách là một cánh cửa, chỉ khi thật sự thăng cấp lên Thiên Phách mới có thể nhìn thấy những điều kỳ diệu của thế giới võ đạo. Vậy nên ngươi phải bảo vệ cho tốt võ hồn của mình, sau này nó sẽ là thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, không được để nó chịu chút tổn hại nào đâu đấy”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lòng Lâm Nhất không có quá nhiều bất ngờ, điều này cũng không khác xa so với dự đoán của hắn. “Kể từ đó, người kia có ma chướng trong lòng, không thể tiến giới được nữa, ở mãi Tử Phủ đỉnh phong không thể đột phá”. Mai hộ pháp quay lại, nhìn Lâm Nhất và nói: “Chắc ngươi đã đoán được người đó chính là ta rồi phải không”. Lâm Nhất yên lặng gật đầu tỏ ý đã biết. “Vậy nên ta đưa ngươi tới đây là để cảm ơn ngươi, ma chướng mười năm cuối cùng cũng đã phá được”. Mai hộ pháp khẽ thở dài: “Ta luôn nghĩ nếu ra tay chắc chắn sẽ thương vong nặng nề, nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù ngươi không ra tay… người khác thật sự sẽ không động đến ngươi sao? Lăng Tiêu Kiếm Các lấy kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, lời dạy cuối cùng của tổ sư gia đã rất rõ ràng từ lâu, kiếm giả phải có can đảm hy sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào”. Lâm Nhất trầm tư, hắn nhìn thấy một khí chất khác trước từ trên người Mai hộ pháp. Tu vi của ông ấy không thay đổi, nhưng dường như đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ nào đó. “Hộ pháp, người đột phá rồi?” Lâm Nhất thử hỏi. “Còn xa lắm, nhưng đã đi qua được thì cảnh giới Thiên Phách với ta cũng không phải vấn đề khó”. Trong mắt Mai hộ pháp là vẻ bình thản, giống như đang nói những chuyện bình thường không có gì đáng kể vậy. Nhưng Lâm Nhất thì lại cực sốc. Thiên Phách! Thiên Phách có thể một kiếm địch lại cả một nước đấy. Tuy cảnh giới Tử Phủ cũng khó đạt đến, nhưng chỉ cần có thiên phú một chút thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi luyện dần dần thế nào cũng sẽ thăng cấp. Nhưng Thiên Phách thì không, tài nguyên nó cần là vô biên, khả năng lĩnh ngộ phải cực cao. Đối với đại đa số võ giả, dốc hết tâm sức cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Phách, đây là một trở ngại rất lớn. “Ngươi biết điều quan trọng nhất của cảnh giới Thiên Phách là gì không?” Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất và hỏi. “Đệ tử không biết”. “Là võ hồn!”, Mai hộ pháp nói: “Với ngươi hiện tại mà nói, thậm chí với cảnh giới Tử Phủ, võ hồn đều chỉ có thể sử dụng như con át chủ bài cuối cùng vào thời khắc quan trọng. Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, võ hồn sẽ là sát chiêu lớn nhất của ngươi, thậm chí cần rất thần thông…” “Thiên Phách là một cánh cửa, chỉ khi thật sự thăng cấp lên Thiên Phách mới có thể nhìn thấy những điều kỳ diệu của thế giới võ đạo. Vậy nên ngươi phải bảo vệ cho tốt võ hồn của mình, sau này nó sẽ là thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, không được để nó chịu chút tổn hại nào đâu đấy”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lòng Lâm Nhất không có quá nhiều bất ngờ, điều này cũng không khác xa so với dự đoán của hắn. “Kể từ đó, người kia có ma chướng trong lòng, không thể tiến giới được nữa, ở mãi Tử Phủ đỉnh phong không thể đột phá”. Mai hộ pháp quay lại, nhìn Lâm Nhất và nói: “Chắc ngươi đã đoán được người đó chính là ta rồi phải không”. Lâm Nhất yên lặng gật đầu tỏ ý đã biết. “Vậy nên ta đưa ngươi tới đây là để cảm ơn ngươi, ma chướng mười năm cuối cùng cũng đã phá được”. Mai hộ pháp khẽ thở dài: “Ta luôn nghĩ nếu ra tay chắc chắn sẽ thương vong nặng nề, nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù ngươi không ra tay… người khác thật sự sẽ không động đến ngươi sao? Lăng Tiêu Kiếm Các lấy kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, lời dạy cuối cùng của tổ sư gia đã rất rõ ràng từ lâu, kiếm giả phải có can đảm hy sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào”. Lâm Nhất trầm tư, hắn nhìn thấy một khí chất khác trước từ trên người Mai hộ pháp. Tu vi của ông ấy không thay đổi, nhưng dường như đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ nào đó. “Hộ pháp, người đột phá rồi?” Lâm Nhất thử hỏi. “Còn xa lắm, nhưng đã đi qua được thì cảnh giới Thiên Phách với ta cũng không phải vấn đề khó”. Trong mắt Mai hộ pháp là vẻ bình thản, giống như đang nói những chuyện bình thường không có gì đáng kể vậy. Nhưng Lâm Nhất thì lại cực sốc. Thiên Phách! Thiên Phách có thể một kiếm địch lại cả một nước đấy. Tuy cảnh giới Tử Phủ cũng khó đạt đến, nhưng chỉ cần có thiên phú một chút thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi luyện dần dần thế nào cũng sẽ thăng cấp. Nhưng Thiên Phách thì không, tài nguyên nó cần là vô biên, khả năng lĩnh ngộ phải cực cao. Đối với đại đa số võ giả, dốc hết tâm sức cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Phách, đây là một trở ngại rất lớn. “Ngươi biết điều quan trọng nhất của cảnh giới Thiên Phách là gì không?” Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất và hỏi. “Đệ tử không biết”. “Là võ hồn!”, Mai hộ pháp nói: “Với ngươi hiện tại mà nói, thậm chí với cảnh giới Tử Phủ, võ hồn đều chỉ có thể sử dụng như con át chủ bài cuối cùng vào thời khắc quan trọng. Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, võ hồn sẽ là sát chiêu lớn nhất của ngươi, thậm chí cần rất thần thông…” “Thiên Phách là một cánh cửa, chỉ khi thật sự thăng cấp lên Thiên Phách mới có thể nhìn thấy những điều kỳ diệu của thế giới võ đạo. Vậy nên ngươi phải bảo vệ cho tốt võ hồn của mình, sau này nó sẽ là thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, không được để nó chịu chút tổn hại nào đâu đấy”.