“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1299
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời dạy của Mai hộ pháp là kinh nghiệm tu luyện cả đời của ông, Lâm Nhất nghiêm túc lắng nghe. Bây giờ hắn cũng đã mơ hồ hiểu được tại sao những thiên kiêu của tông môn khác gần như không bao giờ sử dụng đến võ hồn. Nghĩ lại, đều là do trưởng lão đưa ra lời cảnh báo tương tự. “Ngoài cảm ơn ngươi ra, ta gọi ngươi đến đây còn vì có chuyện không hiểu”. Mai hộ pháp nhíu mày nhìn Lâm Nhất: “Ngươi làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên bằng cách nào vậy?” Chuyện này… Lâm Nhất cười khổ trong lòng, không biết nên trả lời ra sao. Hắn cũng rất khó hiểu về thể đoạn kiếm của mình, không biết là thế nào. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được lần làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên lần này khó hơn nhiều so với lần trước ở Thanh Dương Giới, lần đó đối phương tung ra kiếm nào hắn đều có thể dễ dàng phá gãy kiếm đó. Nhưng lần này trong nền đất tuyết, Bạch Lê Hiên suýt thì thoát được ngón tay của hắn trước khi kiếm gãy. Nói lên thể đoạn kiếm cũng không phải là bất khả chiến bại. Sự bí ẩn trong đó hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với Mai hộ pháp. “Không sao, nếu là bí mật của ngươi thì đừng nói cho ai biết”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất đầy ẩn ý, hiển nhiên ông đã nhìn ra điều gì đó. Với cảnh giới của ông đương nhiên có thể dễ dàng phán đoán ra trạng thái của Lâm Nhất, hắn không đỡ được nhát kiếm đó. Cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. “Đa tạ Mai hộ pháp, ta cũng có chuyện muốn hỏi. Bạch Lê Hiên thật sự được người đưa vào tông môn ạ?” Lâm Nhất nghiêm túc nhìn Mai hộ pháp, với hắn mà nói, chuyện này rất quan trọng. “Là ta đưa hắn vào, ta rất kỳ vọng vào hắn, nhưng tiếc là… cuối cùng hắn vẫn gia nhập hội Thanh Huyền, có lẽ hội đã hứa với hắn một điều kiện mà hắn không thể từ chối. Nhưng dù sao hắn vẫn biết thân phận mình, trận phong ba này, hắn đã cho đại hoàng tử một bậc thang, cũng là cho Kiếm Các một bậc thang”. Mai hộ pháp cũng rất thẳng thắn, bình tĩnh nói ra. “Ta hiểu rồi”. Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại, hộ pháp nói đúng, nếu Bạch Lê Hiên không nói những lời đó. Sợ rằng hắn muốn khiến đại hoàng tử tâm phục khẩu phục thả Hân Nghiên đi cũng khó. “Nhưng ân oán giữa ngươi và hắn, ta sẽ không hỏi, ta chỉ xin ngươi một chuyện. Nếu hắn thất bại dưới kiếm của ngươi thì hãy giữ cho hắn một mạng”. Mai hộ pháp do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng. Lâm Nhất kinh ngạc nhìn Mai hộ pháp, một lúc sau mới gật đầu. Chỉ là hắn nở nụ cười khổ trong lòng, hắn có thể giữ lại cho Bạch Lê Hiên một mạng, Bạch Lê Hiên có thể giữ lại cho hắn một mạng không? Nhưng Mai hộ pháp có ân với hắn, hơn nữa còn là ân rất lớn. Chỉ cần ông không yêu cầu hắn chủ động chết dưới kiếm của Bạch Lê Hiên thì dù là yêu cầu gì, hắn cũng có thể đồng ý.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời dạy của Mai hộ pháp là kinh nghiệm tu luyện cả đời của ông, Lâm Nhất nghiêm túc lắng nghe. Bây giờ hắn cũng đã mơ hồ hiểu được tại sao những thiên kiêu của tông môn khác gần như không bao giờ sử dụng đến võ hồn. Nghĩ lại, đều là do trưởng lão đưa ra lời cảnh báo tương tự. “Ngoài cảm ơn ngươi ra, ta gọi ngươi đến đây còn vì có chuyện không hiểu”. Mai hộ pháp nhíu mày nhìn Lâm Nhất: “Ngươi làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên bằng cách nào vậy?” Chuyện này… Lâm Nhất cười khổ trong lòng, không biết nên trả lời ra sao. Hắn cũng rất khó hiểu về thể đoạn kiếm của mình, không biết là thế nào. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được lần làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên lần này khó hơn nhiều so với lần trước ở Thanh Dương Giới, lần đó đối phương tung ra kiếm nào hắn đều có thể dễ dàng phá gãy kiếm đó. Nhưng lần này trong nền đất tuyết, Bạch Lê Hiên suýt thì thoát được ngón tay của hắn trước khi kiếm gãy. Nói lên thể đoạn kiếm cũng không phải là bất khả chiến bại. Sự bí ẩn trong đó hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với Mai hộ pháp. “Không sao, nếu là bí mật của ngươi thì đừng nói cho ai biết”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất đầy ẩn ý, hiển nhiên ông đã nhìn ra điều gì đó. Với cảnh giới của ông đương nhiên có thể dễ dàng phán đoán ra trạng thái của Lâm Nhất, hắn không đỡ được nhát kiếm đó. Cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. “Đa tạ Mai hộ pháp, ta cũng có chuyện muốn hỏi. Bạch Lê Hiên thật sự được người đưa vào tông môn ạ?” Lâm Nhất nghiêm túc nhìn Mai hộ pháp, với hắn mà nói, chuyện này rất quan trọng. “Là ta đưa hắn vào, ta rất kỳ vọng vào hắn, nhưng tiếc là… cuối cùng hắn vẫn gia nhập hội Thanh Huyền, có lẽ hội đã hứa với hắn một điều kiện mà hắn không thể từ chối. Nhưng dù sao hắn vẫn biết thân phận mình, trận phong ba này, hắn đã cho đại hoàng tử một bậc thang, cũng là cho Kiếm Các một bậc thang”. Mai hộ pháp cũng rất thẳng thắn, bình tĩnh nói ra. “Ta hiểu rồi”. Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại, hộ pháp nói đúng, nếu Bạch Lê Hiên không nói những lời đó. Sợ rằng hắn muốn khiến đại hoàng tử tâm phục khẩu phục thả Hân Nghiên đi cũng khó. “Nhưng ân oán giữa ngươi và hắn, ta sẽ không hỏi, ta chỉ xin ngươi một chuyện. Nếu hắn thất bại dưới kiếm của ngươi thì hãy giữ cho hắn một mạng”. Mai hộ pháp do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng. Lâm Nhất kinh ngạc nhìn Mai hộ pháp, một lúc sau mới gật đầu. Chỉ là hắn nở nụ cười khổ trong lòng, hắn có thể giữ lại cho Bạch Lê Hiên một mạng, Bạch Lê Hiên có thể giữ lại cho hắn một mạng không? Nhưng Mai hộ pháp có ân với hắn, hơn nữa còn là ân rất lớn. Chỉ cần ông không yêu cầu hắn chủ động chết dưới kiếm của Bạch Lê Hiên thì dù là yêu cầu gì, hắn cũng có thể đồng ý.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời dạy của Mai hộ pháp là kinh nghiệm tu luyện cả đời của ông, Lâm Nhất nghiêm túc lắng nghe. Bây giờ hắn cũng đã mơ hồ hiểu được tại sao những thiên kiêu của tông môn khác gần như không bao giờ sử dụng đến võ hồn. Nghĩ lại, đều là do trưởng lão đưa ra lời cảnh báo tương tự. “Ngoài cảm ơn ngươi ra, ta gọi ngươi đến đây còn vì có chuyện không hiểu”. Mai hộ pháp nhíu mày nhìn Lâm Nhất: “Ngươi làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên bằng cách nào vậy?” Chuyện này… Lâm Nhất cười khổ trong lòng, không biết nên trả lời ra sao. Hắn cũng rất khó hiểu về thể đoạn kiếm của mình, không biết là thế nào. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được lần làm gãy kiếm của Bạch Lê Hiên lần này khó hơn nhiều so với lần trước ở Thanh Dương Giới, lần đó đối phương tung ra kiếm nào hắn đều có thể dễ dàng phá gãy kiếm đó. Nhưng lần này trong nền đất tuyết, Bạch Lê Hiên suýt thì thoát được ngón tay của hắn trước khi kiếm gãy. Nói lên thể đoạn kiếm cũng không phải là bất khả chiến bại. Sự bí ẩn trong đó hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với Mai hộ pháp. “Không sao, nếu là bí mật của ngươi thì đừng nói cho ai biết”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất đầy ẩn ý, hiển nhiên ông đã nhìn ra điều gì đó. Với cảnh giới của ông đương nhiên có thể dễ dàng phán đoán ra trạng thái của Lâm Nhất, hắn không đỡ được nhát kiếm đó. Cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. “Đa tạ Mai hộ pháp, ta cũng có chuyện muốn hỏi. Bạch Lê Hiên thật sự được người đưa vào tông môn ạ?” Lâm Nhất nghiêm túc nhìn Mai hộ pháp, với hắn mà nói, chuyện này rất quan trọng. “Là ta đưa hắn vào, ta rất kỳ vọng vào hắn, nhưng tiếc là… cuối cùng hắn vẫn gia nhập hội Thanh Huyền, có lẽ hội đã hứa với hắn một điều kiện mà hắn không thể từ chối. Nhưng dù sao hắn vẫn biết thân phận mình, trận phong ba này, hắn đã cho đại hoàng tử một bậc thang, cũng là cho Kiếm Các một bậc thang”. Mai hộ pháp cũng rất thẳng thắn, bình tĩnh nói ra. “Ta hiểu rồi”. Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại, hộ pháp nói đúng, nếu Bạch Lê Hiên không nói những lời đó. Sợ rằng hắn muốn khiến đại hoàng tử tâm phục khẩu phục thả Hân Nghiên đi cũng khó. “Nhưng ân oán giữa ngươi và hắn, ta sẽ không hỏi, ta chỉ xin ngươi một chuyện. Nếu hắn thất bại dưới kiếm của ngươi thì hãy giữ cho hắn một mạng”. Mai hộ pháp do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng. Lâm Nhất kinh ngạc nhìn Mai hộ pháp, một lúc sau mới gật đầu. Chỉ là hắn nở nụ cười khổ trong lòng, hắn có thể giữ lại cho Bạch Lê Hiên một mạng, Bạch Lê Hiên có thể giữ lại cho hắn một mạng không? Nhưng Mai hộ pháp có ân với hắn, hơn nữa còn là ân rất lớn. Chỉ cần ông không yêu cầu hắn chủ động chết dưới kiếm của Bạch Lê Hiên thì dù là yêu cầu gì, hắn cũng có thể đồng ý.