“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1300
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không liên quan đến đúng sai, chỉ có hai từ ân nghĩa. Mai hộ pháp gật đầu như trút được gánh nặng, trầm giọng bảo: “Còn một tháng nữa là diễn ra Long Môn tranh tài, ngươi đừng đi đâu hết, ở lại Mai trang của ta đi”. “Không thể rời đi? Lẽ nào Kiếm Các cũng không an toàn ạ?” “Hân Tuyệt đã chết, ai biết có còn người thứ hai không? Nếu ngươi thật sự bị ám sát thì dù ta giết cả Đại Tần đế quốc cũng không có ích gì. Chỉ còn một tháng nữa thôi, đừng lơ là”. Vẻ mặt Mai hộ pháp trịnh trọng, chắc chắn trong Kiếm Các vẫn còn ám tử được đại hoàng tử gài vào, không thể không đề phòng. “Được, vậy một tháng này ta sẽ ở lại Mai trang không đi đâu hết. Nhưng Mai hộ pháp này, người thật sự cảm thấy ta có cơ hội giành được vị trí bát công tử sao?” Lâm Nhất không tự tin lắm, không phải hắn tự đánh giá thấp chính mình. Chỉ là tu vi của hắn đang bị tổn thương, hắn tự đoạn huyền mạch, lấy tu vi Huyền Võ tầng thứ tám tham gia Long Môn tranh tài khẳng định không thể tiến xa. Sức chiên đấu cường đại của hắn đã bộc lộ hết gần như không còn gì trong trận phong ba này. Đừng nói đứng trước bát công tử đỉnh phong, cho dù những cao thủ khác ở Bán Bộ Tử Phủ và Huyền Võ tầng thứ mười, sau khi có phòng bị, không liều chết chiến đấu thì kết cục cũng không khó nói. “Còn nhớ ba sợi tu vi bản nguyên mà ta cho ngươi không? Nó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thấu triệt thì mọi thứ đều có thể”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất thật sâu, không nhiều lời! Mọi thứ đều có thể! Trong lòng Lâm Nhất rung động, lẽ nào có thể định hình lại huyền mạch Huyền Võ tầng thứ chín của hắn? Sợi huyền mạch thứ chín của hắn đã bị phá vỡ, nếu không có thần đan hay thủ đoạn thông thiên của cao nhân tiền bối, theo lý mà nói muốn định hình lại huyền mạch này ít nhất phải mất hai năm. Nhưng lời nói của Mai hộ pháp khiến hắn có điều suy nghĩ, nhưng dường như lại có gì đó không đúng lắm. “Ta cảm nhận được ba sợi ấn ký tiền bối để lại trong vách Sám Hối, tiếc là không thể điều động chúng. Vừa động đến là toàn thân đã đau đớn, thậm chí đến tám sợi huyền mạch khác cũng muốn nứt vỡ, không thể chịu nổi. Rõ ràng ta phải thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ chín mới có thể chịu được ba sợi ấn ký này”. Lâm Nhất nói ra nghi ngờ trong lòng, hy vọng Mai hộ pháp có thể giúp hắn giải đáp. Ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể rất lớn, lớn đến mức tám sợi huyền mạch cũng không thể chịu nổi, hấp tấp luyện hoá sẽ chỉ phóng hoả tự thiêu, dẫn đến mất hết tu vi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không liên quan đến đúng sai, chỉ có hai từ ân nghĩa. Mai hộ pháp gật đầu như trút được gánh nặng, trầm giọng bảo: “Còn một tháng nữa là diễn ra Long Môn tranh tài, ngươi đừng đi đâu hết, ở lại Mai trang của ta đi”. “Không thể rời đi? Lẽ nào Kiếm Các cũng không an toàn ạ?” “Hân Tuyệt đã chết, ai biết có còn người thứ hai không? Nếu ngươi thật sự bị ám sát thì dù ta giết cả Đại Tần đế quốc cũng không có ích gì. Chỉ còn một tháng nữa thôi, đừng lơ là”. Vẻ mặt Mai hộ pháp trịnh trọng, chắc chắn trong Kiếm Các vẫn còn ám tử được đại hoàng tử gài vào, không thể không đề phòng. “Được, vậy một tháng này ta sẽ ở lại Mai trang không đi đâu hết. Nhưng Mai hộ pháp này, người thật sự cảm thấy ta có cơ hội giành được vị trí bát công tử sao?” Lâm Nhất không tự tin lắm, không phải hắn tự đánh giá thấp chính mình. Chỉ là tu vi của hắn đang bị tổn thương, hắn tự đoạn huyền mạch, lấy tu vi Huyền Võ tầng thứ tám tham gia Long Môn tranh tài khẳng định không thể tiến xa. Sức chiên đấu cường đại của hắn đã bộc lộ hết gần như không còn gì trong trận phong ba này. Đừng nói đứng trước bát công tử đỉnh phong, cho dù những cao thủ khác ở Bán Bộ Tử Phủ và Huyền Võ tầng thứ mười, sau khi có phòng bị, không liều chết chiến đấu thì kết cục cũng không khó nói. “Còn nhớ ba sợi tu vi bản nguyên mà ta cho ngươi không? Nó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thấu triệt thì mọi thứ đều có thể”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất thật sâu, không nhiều lời! Mọi thứ đều có thể! Trong lòng Lâm Nhất rung động, lẽ nào có thể định hình lại huyền mạch Huyền Võ tầng thứ chín của hắn? Sợi huyền mạch thứ chín của hắn đã bị phá vỡ, nếu không có thần đan hay thủ đoạn thông thiên của cao nhân tiền bối, theo lý mà nói muốn định hình lại huyền mạch này ít nhất phải mất hai năm. Nhưng lời nói của Mai hộ pháp khiến hắn có điều suy nghĩ, nhưng dường như lại có gì đó không đúng lắm. “Ta cảm nhận được ba sợi ấn ký tiền bối để lại trong vách Sám Hối, tiếc là không thể điều động chúng. Vừa động đến là toàn thân đã đau đớn, thậm chí đến tám sợi huyền mạch khác cũng muốn nứt vỡ, không thể chịu nổi. Rõ ràng ta phải thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ chín mới có thể chịu được ba sợi ấn ký này”. Lâm Nhất nói ra nghi ngờ trong lòng, hy vọng Mai hộ pháp có thể giúp hắn giải đáp. Ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể rất lớn, lớn đến mức tám sợi huyền mạch cũng không thể chịu nổi, hấp tấp luyện hoá sẽ chỉ phóng hoả tự thiêu, dẫn đến mất hết tu vi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không liên quan đến đúng sai, chỉ có hai từ ân nghĩa. Mai hộ pháp gật đầu như trút được gánh nặng, trầm giọng bảo: “Còn một tháng nữa là diễn ra Long Môn tranh tài, ngươi đừng đi đâu hết, ở lại Mai trang của ta đi”. “Không thể rời đi? Lẽ nào Kiếm Các cũng không an toàn ạ?” “Hân Tuyệt đã chết, ai biết có còn người thứ hai không? Nếu ngươi thật sự bị ám sát thì dù ta giết cả Đại Tần đế quốc cũng không có ích gì. Chỉ còn một tháng nữa thôi, đừng lơ là”. Vẻ mặt Mai hộ pháp trịnh trọng, chắc chắn trong Kiếm Các vẫn còn ám tử được đại hoàng tử gài vào, không thể không đề phòng. “Được, vậy một tháng này ta sẽ ở lại Mai trang không đi đâu hết. Nhưng Mai hộ pháp này, người thật sự cảm thấy ta có cơ hội giành được vị trí bát công tử sao?” Lâm Nhất không tự tin lắm, không phải hắn tự đánh giá thấp chính mình. Chỉ là tu vi của hắn đang bị tổn thương, hắn tự đoạn huyền mạch, lấy tu vi Huyền Võ tầng thứ tám tham gia Long Môn tranh tài khẳng định không thể tiến xa. Sức chiên đấu cường đại của hắn đã bộc lộ hết gần như không còn gì trong trận phong ba này. Đừng nói đứng trước bát công tử đỉnh phong, cho dù những cao thủ khác ở Bán Bộ Tử Phủ và Huyền Võ tầng thứ mười, sau khi có phòng bị, không liều chết chiến đấu thì kết cục cũng không khó nói. “Còn nhớ ba sợi tu vi bản nguyên mà ta cho ngươi không? Nó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thấu triệt thì mọi thứ đều có thể”. Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất thật sâu, không nhiều lời! Mọi thứ đều có thể! Trong lòng Lâm Nhất rung động, lẽ nào có thể định hình lại huyền mạch Huyền Võ tầng thứ chín của hắn? Sợi huyền mạch thứ chín của hắn đã bị phá vỡ, nếu không có thần đan hay thủ đoạn thông thiên của cao nhân tiền bối, theo lý mà nói muốn định hình lại huyền mạch này ít nhất phải mất hai năm. Nhưng lời nói của Mai hộ pháp khiến hắn có điều suy nghĩ, nhưng dường như lại có gì đó không đúng lắm. “Ta cảm nhận được ba sợi ấn ký tiền bối để lại trong vách Sám Hối, tiếc là không thể điều động chúng. Vừa động đến là toàn thân đã đau đớn, thậm chí đến tám sợi huyền mạch khác cũng muốn nứt vỡ, không thể chịu nổi. Rõ ràng ta phải thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ chín mới có thể chịu được ba sợi ấn ký này”. Lâm Nhất nói ra nghi ngờ trong lòng, hy vọng Mai hộ pháp có thể giúp hắn giải đáp. Ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể rất lớn, lớn đến mức tám sợi huyền mạch cũng không thể chịu nổi, hấp tấp luyện hoá sẽ chỉ phóng hoả tự thiêu, dẫn đến mất hết tu vi.