“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1334
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất cũng không để tâm chuyện yêu thú đuổi sát theo sau. Bây giờ hắn đang rất hưng phấn, mạo hiểm tính mạng lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn khiến hắn vô cùng vui vẻ. Hắn đã nắm giữ Chư Thiên Ấn, thì việc hợp nhất bốn ấn làm một còn xa không? Nếu ba yêu thú muốn đuổi theo cũng được thôi, vừa khéo lợi dụng cơ hội này rèn luyện Thất Huyền bộ một phen. Nếu có cơ hội có thể khiến thân pháp tăng cấp lên Hoá cảnh, bước ra khỏi tranh, sẽ khiến thực lực của mình nâng cao vô hạn. Xào xạc! Nơi Lâm Nhất ngồi thiền trước đó có một con báo Ma Văn màu đen chậm rãi bước ra. Nó bước đi tao nhã như mèo, không nhanh không chậm. Nó chính là con yêu thú Tử Phủ thứ tư ở nơi này, là con duy nhất không định ra tay. Cả người nó có màu đen nhánh, chỉ có hai tròng mắt xanh biếc, phát ra ánh sáng kỳ lạ như đá quý. Nó hơi híp mắt, đứng trong bóng tối đưa mắt nhìn ra xa. Dần dần, Lâm Nhất đã đi xa từng chút trở nên rõ ràng trong mắt nó. Khí huyết dồi dào như nham thạch nóng chạy không ngừng sôi trào trong người. Trong mắt báo Ma Văn tản ra cám dỗ vô tận. So với võ giả bình thường, lời người từng rèn luyện thân thể càng có sức hấp dẫn hơn trong mắt yêu thú. Trong đôi mắt đang nheo lại của báo Ma Văn phát ra ý lạnh, nó không nhanh không chậm tiến lên, dường như không hề nôn nóng chút nào. Mười ngày cứ thế trôi qua. Trong ba con yêu thú, chỉ còn con chó vẫn đang đuổi theo Lâm Nhất. Hai con yêu thú Tử Phủ khác thấy trong lúc truy đuổi mà thân pháp của Lâm Nhất còn có thể không ngừng nâng cao thì thấy tuyệt vọng, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Chỉ có con chó này giống như một con chó điên, nhe răng nhếch miệng, trợn mắt không ngừng sủa. Nó vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Nhất đánh mình mười ngày trước, không cắn Lâm Nhất một cái, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lâm Nhất ở phía trước vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, không ngừng cười lạnh. Con chó này đúng là to gan, chỉ còn một mình nó mà vẫn dám đuổi theo mình. Vết thương mình để lại trên người nó mười ngày trước vẫn chưa lạnh, kiếm ý vẫn còn ở bên trong. Chiến lực của nó đã sớm không bằng lúc nó mạnh nhất, Lâm Nhất chắc chắn mình có thể chiến thắng đối thủ. Bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà, Thiên Phá Vân, dù có lợi hại đến đâu, sử dụng bảo khí lưỡi đao Xích Diễm cũng có thể gi ết chết nó. Nhưng như thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc lịch luyện. Vù! Trong lúc Lâm Nhất đang suy tư, một cơn gió rét thổi tới. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cuối tầm mắt chính là một vách đá. Không có đường đi…
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất cũng không để tâm chuyện yêu thú đuổi sát theo sau. Bây giờ hắn đang rất hưng phấn, mạo hiểm tính mạng lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn khiến hắn vô cùng vui vẻ. Hắn đã nắm giữ Chư Thiên Ấn, thì việc hợp nhất bốn ấn làm một còn xa không? Nếu ba yêu thú muốn đuổi theo cũng được thôi, vừa khéo lợi dụng cơ hội này rèn luyện Thất Huyền bộ một phen. Nếu có cơ hội có thể khiến thân pháp tăng cấp lên Hoá cảnh, bước ra khỏi tranh, sẽ khiến thực lực của mình nâng cao vô hạn. Xào xạc! Nơi Lâm Nhất ngồi thiền trước đó có một con báo Ma Văn màu đen chậm rãi bước ra. Nó bước đi tao nhã như mèo, không nhanh không chậm. Nó chính là con yêu thú Tử Phủ thứ tư ở nơi này, là con duy nhất không định ra tay. Cả người nó có màu đen nhánh, chỉ có hai tròng mắt xanh biếc, phát ra ánh sáng kỳ lạ như đá quý. Nó hơi híp mắt, đứng trong bóng tối đưa mắt nhìn ra xa. Dần dần, Lâm Nhất đã đi xa từng chút trở nên rõ ràng trong mắt nó. Khí huyết dồi dào như nham thạch nóng chạy không ngừng sôi trào trong người. Trong mắt báo Ma Văn tản ra cám dỗ vô tận. So với võ giả bình thường, lời người từng rèn luyện thân thể càng có sức hấp dẫn hơn trong mắt yêu thú. Trong đôi mắt đang nheo lại của báo Ma Văn phát ra ý lạnh, nó không nhanh không chậm tiến lên, dường như không hề nôn nóng chút nào. Mười ngày cứ thế trôi qua. Trong ba con yêu thú, chỉ còn con chó vẫn đang đuổi theo Lâm Nhất. Hai con yêu thú Tử Phủ khác thấy trong lúc truy đuổi mà thân pháp của Lâm Nhất còn có thể không ngừng nâng cao thì thấy tuyệt vọng, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Chỉ có con chó này giống như một con chó điên, nhe răng nhếch miệng, trợn mắt không ngừng sủa. Nó vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Nhất đánh mình mười ngày trước, không cắn Lâm Nhất một cái, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lâm Nhất ở phía trước vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, không ngừng cười lạnh. Con chó này đúng là to gan, chỉ còn một mình nó mà vẫn dám đuổi theo mình. Vết thương mình để lại trên người nó mười ngày trước vẫn chưa lạnh, kiếm ý vẫn còn ở bên trong. Chiến lực của nó đã sớm không bằng lúc nó mạnh nhất, Lâm Nhất chắc chắn mình có thể chiến thắng đối thủ. Bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà, Thiên Phá Vân, dù có lợi hại đến đâu, sử dụng bảo khí lưỡi đao Xích Diễm cũng có thể gi ết chết nó. Nhưng như thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc lịch luyện. Vù! Trong lúc Lâm Nhất đang suy tư, một cơn gió rét thổi tới. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cuối tầm mắt chính là một vách đá. Không có đường đi…
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất cũng không để tâm chuyện yêu thú đuổi sát theo sau. Bây giờ hắn đang rất hưng phấn, mạo hiểm tính mạng lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn khiến hắn vô cùng vui vẻ. Hắn đã nắm giữ Chư Thiên Ấn, thì việc hợp nhất bốn ấn làm một còn xa không? Nếu ba yêu thú muốn đuổi theo cũng được thôi, vừa khéo lợi dụng cơ hội này rèn luyện Thất Huyền bộ một phen. Nếu có cơ hội có thể khiến thân pháp tăng cấp lên Hoá cảnh, bước ra khỏi tranh, sẽ khiến thực lực của mình nâng cao vô hạn. Xào xạc! Nơi Lâm Nhất ngồi thiền trước đó có một con báo Ma Văn màu đen chậm rãi bước ra. Nó bước đi tao nhã như mèo, không nhanh không chậm. Nó chính là con yêu thú Tử Phủ thứ tư ở nơi này, là con duy nhất không định ra tay. Cả người nó có màu đen nhánh, chỉ có hai tròng mắt xanh biếc, phát ra ánh sáng kỳ lạ như đá quý. Nó hơi híp mắt, đứng trong bóng tối đưa mắt nhìn ra xa. Dần dần, Lâm Nhất đã đi xa từng chút trở nên rõ ràng trong mắt nó. Khí huyết dồi dào như nham thạch nóng chạy không ngừng sôi trào trong người. Trong mắt báo Ma Văn tản ra cám dỗ vô tận. So với võ giả bình thường, lời người từng rèn luyện thân thể càng có sức hấp dẫn hơn trong mắt yêu thú. Trong đôi mắt đang nheo lại của báo Ma Văn phát ra ý lạnh, nó không nhanh không chậm tiến lên, dường như không hề nôn nóng chút nào. Mười ngày cứ thế trôi qua. Trong ba con yêu thú, chỉ còn con chó vẫn đang đuổi theo Lâm Nhất. Hai con yêu thú Tử Phủ khác thấy trong lúc truy đuổi mà thân pháp của Lâm Nhất còn có thể không ngừng nâng cao thì thấy tuyệt vọng, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Chỉ có con chó này giống như một con chó điên, nhe răng nhếch miệng, trợn mắt không ngừng sủa. Nó vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Nhất đánh mình mười ngày trước, không cắn Lâm Nhất một cái, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lâm Nhất ở phía trước vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, không ngừng cười lạnh. Con chó này đúng là to gan, chỉ còn một mình nó mà vẫn dám đuổi theo mình. Vết thương mình để lại trên người nó mười ngày trước vẫn chưa lạnh, kiếm ý vẫn còn ở bên trong. Chiến lực của nó đã sớm không bằng lúc nó mạnh nhất, Lâm Nhất chắc chắn mình có thể chiến thắng đối thủ. Bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà, Thiên Phá Vân, dù có lợi hại đến đâu, sử dụng bảo khí lưỡi đao Xích Diễm cũng có thể gi ết chết nó. Nhưng như thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc lịch luyện. Vù! Trong lúc Lâm Nhất đang suy tư, một cơn gió rét thổi tới. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cuối tầm mắt chính là một vách đá. Không có đường đi…