“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1335
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con chó đuổi theo phái sau nhìn thấy cảnh này thì hưng phấn sủa như điên. Nó hoàn toàn không biết ngày giỗ của mình đã tới. Nó nhảy lên, tựa như tia chớp muốn lao tới giế t chết Lâm Nhất vừa mới dừng bước. “Nếu không còn đường chạy nữa thì chiến đấu thôi”. Tiếng gió vang lên bên tai, Lâm Nhất xoay người, kiếm âm du dương vang lên trong thiên địa. Lâm Nhất vừa xoay người đứng ngược sáng dưới ánh mắt trời, nắm ngón tay siết chặt thành quyền đánh ra, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ. Ầm! Dưới cú đấm này, thân thể cao lớn của con chó bị đánh bay. Lâm Nhất điều động Tử Diên Kiếm Quyết, kèm theo cánh hoa ở đan điền lần lượt nở rộ, khí thế trên người Lâm Nhất không ngừng dâng lên. Con chó bị đánh lui nhìn Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Nó bất ngờ phát hiện nhân loại nhỏ bé này mang đến cho nó áp lực khổng lồ tựa như núi vậy. “Tự tìm đường chết, máu đã sắp chảy hết còn dám gây chuyện với ta, quả nhiên là một con chó điên”. Con chó còn yếu hơn trong dự đoán của Lâm Nhất, khiến hắn hơi bất ngờ, trong mắt hắn loé lên ánh sáng lạnh như băng, khiến con chó như tỉnh lại từ trong mơ. Lúc này, vị trí thợ săn và con mồi đã đảo ngược. …Cách đó mười dặm cũng là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt. Trên mặt đất máu chảy thành sông, một con yêu xà cảnh giới Tử Phủ người đầy thương tích đang liều mạng giãy giụa, nhưng lại không làm được gì, một thanh lợi kiếm xuyên qua cằm nó, ghim thẳng xuống đất. Thân kiếm bốn thước ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ, khiến thân thể khổng lồ của yêu xà chịu đựng áp lực cực lớn. Sức sống của nó không ngừng mất đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Các đó trăm mét, Bạch Lê Hiên mặc áo trắng vung tay, kiếm như lưu quang bay trở về trong vỏ kiếm. Ầm! Vào khoảnh khắc kiếm bay vào vỏ, mấy trăm tia kiếm quang b ắn ra từ trong người yêu xà, máu không ngừng tuôn rơi từ trong những vết thương, khiến nó chết ngay tại chỗ. Một viên yêu đan tràn đầy khí huyết, linh khí hào hùng lẳng lặng bay về phía Bạch Lê Hiên trong sự dao động của kiếm thế. Hắn ta giơ tay, nhận lấy yêu đan Tử Phủ quý giá kia. Hắn ta nhìn yêu đan, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Trước mắt, hắn ta đã có thể chém chết yêu xà Tử Phủ bằng kiếm. Vậy Lâm Nhất ở trong tử địa thật sự đã chết rồi sao?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con chó đuổi theo phái sau nhìn thấy cảnh này thì hưng phấn sủa như điên. Nó hoàn toàn không biết ngày giỗ của mình đã tới. Nó nhảy lên, tựa như tia chớp muốn lao tới giế t chết Lâm Nhất vừa mới dừng bước. “Nếu không còn đường chạy nữa thì chiến đấu thôi”. Tiếng gió vang lên bên tai, Lâm Nhất xoay người, kiếm âm du dương vang lên trong thiên địa. Lâm Nhất vừa xoay người đứng ngược sáng dưới ánh mắt trời, nắm ngón tay siết chặt thành quyền đánh ra, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ. Ầm! Dưới cú đấm này, thân thể cao lớn của con chó bị đánh bay. Lâm Nhất điều động Tử Diên Kiếm Quyết, kèm theo cánh hoa ở đan điền lần lượt nở rộ, khí thế trên người Lâm Nhất không ngừng dâng lên. Con chó bị đánh lui nhìn Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Nó bất ngờ phát hiện nhân loại nhỏ bé này mang đến cho nó áp lực khổng lồ tựa như núi vậy. “Tự tìm đường chết, máu đã sắp chảy hết còn dám gây chuyện với ta, quả nhiên là một con chó điên”. Con chó còn yếu hơn trong dự đoán của Lâm Nhất, khiến hắn hơi bất ngờ, trong mắt hắn loé lên ánh sáng lạnh như băng, khiến con chó như tỉnh lại từ trong mơ. Lúc này, vị trí thợ săn và con mồi đã đảo ngược. …Cách đó mười dặm cũng là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt. Trên mặt đất máu chảy thành sông, một con yêu xà cảnh giới Tử Phủ người đầy thương tích đang liều mạng giãy giụa, nhưng lại không làm được gì, một thanh lợi kiếm xuyên qua cằm nó, ghim thẳng xuống đất. Thân kiếm bốn thước ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ, khiến thân thể khổng lồ của yêu xà chịu đựng áp lực cực lớn. Sức sống của nó không ngừng mất đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Các đó trăm mét, Bạch Lê Hiên mặc áo trắng vung tay, kiếm như lưu quang bay trở về trong vỏ kiếm. Ầm! Vào khoảnh khắc kiếm bay vào vỏ, mấy trăm tia kiếm quang b ắn ra từ trong người yêu xà, máu không ngừng tuôn rơi từ trong những vết thương, khiến nó chết ngay tại chỗ. Một viên yêu đan tràn đầy khí huyết, linh khí hào hùng lẳng lặng bay về phía Bạch Lê Hiên trong sự dao động của kiếm thế. Hắn ta giơ tay, nhận lấy yêu đan Tử Phủ quý giá kia. Hắn ta nhìn yêu đan, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Trước mắt, hắn ta đã có thể chém chết yêu xà Tử Phủ bằng kiếm. Vậy Lâm Nhất ở trong tử địa thật sự đã chết rồi sao?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con chó đuổi theo phái sau nhìn thấy cảnh này thì hưng phấn sủa như điên. Nó hoàn toàn không biết ngày giỗ của mình đã tới. Nó nhảy lên, tựa như tia chớp muốn lao tới giế t chết Lâm Nhất vừa mới dừng bước. “Nếu không còn đường chạy nữa thì chiến đấu thôi”. Tiếng gió vang lên bên tai, Lâm Nhất xoay người, kiếm âm du dương vang lên trong thiên địa. Lâm Nhất vừa xoay người đứng ngược sáng dưới ánh mắt trời, nắm ngón tay siết chặt thành quyền đánh ra, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ. Ầm! Dưới cú đấm này, thân thể cao lớn của con chó bị đánh bay. Lâm Nhất điều động Tử Diên Kiếm Quyết, kèm theo cánh hoa ở đan điền lần lượt nở rộ, khí thế trên người Lâm Nhất không ngừng dâng lên. Con chó bị đánh lui nhìn Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Nó bất ngờ phát hiện nhân loại nhỏ bé này mang đến cho nó áp lực khổng lồ tựa như núi vậy. “Tự tìm đường chết, máu đã sắp chảy hết còn dám gây chuyện với ta, quả nhiên là một con chó điên”. Con chó còn yếu hơn trong dự đoán của Lâm Nhất, khiến hắn hơi bất ngờ, trong mắt hắn loé lên ánh sáng lạnh như băng, khiến con chó như tỉnh lại từ trong mơ. Lúc này, vị trí thợ săn và con mồi đã đảo ngược. …Cách đó mười dặm cũng là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt. Trên mặt đất máu chảy thành sông, một con yêu xà cảnh giới Tử Phủ người đầy thương tích đang liều mạng giãy giụa, nhưng lại không làm được gì, một thanh lợi kiếm xuyên qua cằm nó, ghim thẳng xuống đất. Thân kiếm bốn thước ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ, khiến thân thể khổng lồ của yêu xà chịu đựng áp lực cực lớn. Sức sống của nó không ngừng mất đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Các đó trăm mét, Bạch Lê Hiên mặc áo trắng vung tay, kiếm như lưu quang bay trở về trong vỏ kiếm. Ầm! Vào khoảnh khắc kiếm bay vào vỏ, mấy trăm tia kiếm quang b ắn ra từ trong người yêu xà, máu không ngừng tuôn rơi từ trong những vết thương, khiến nó chết ngay tại chỗ. Một viên yêu đan tràn đầy khí huyết, linh khí hào hùng lẳng lặng bay về phía Bạch Lê Hiên trong sự dao động của kiếm thế. Hắn ta giơ tay, nhận lấy yêu đan Tử Phủ quý giá kia. Hắn ta nhìn yêu đan, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Trước mắt, hắn ta đã có thể chém chết yêu xà Tử Phủ bằng kiếm. Vậy Lâm Nhất ở trong tử địa thật sự đã chết rồi sao?