“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1372
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những trưởng lão khác cũng đồng thời lộ ra nụ cười đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Khoé môi công tử Nham Tâm khẽ cong lên, hắn ta cũng cực kỳ mong ngóng cuộc chiến này. Tả Vân nhìn hai người đứng trên chiến đài, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng, tầm mắt rơi lên người Lâm Nhất. Lâm Nhất, hy vọng ngươi không đánh giá sai thực lực của Ngô sư huynh. … “Còn tưởng rằng trong chiến đài thứ tám đã định là không thể gặp được ngươi, không ngờ trận chiến cuối cùng này rốt cuộc vẫn không thể tránh được”. Vẻ mặt Ngô Mạc Hàn lạnh lùng, ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, đáy mắt không hề gợn sóng. “Ngươi sẽ phải hối hận vì đã gặp ta”. Lâm Nhất khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhân tài của Hỗn Nguyên Tông này. Vị này, sợ rằng chính là một con át chủ bài được giấu kỹ của Hỗn Nguyên Tông trong Long Môn tranh tài lần này. “Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của chính mình. Tên của các hạ, trong Hỗn Nguyên Tông ta cũng là không người nào không biết, chưa người nào chưa nghe”, trên gương mặt vô cùng bình thường của Ngô Mạc Hàn cũng lộ ra ý cười, giọng nói bình tĩnh. Chỉ là trong sự bình tĩnh còn ẩn chứa một bầu không khí rõ ràng khác lạ khiến người ta sinh nghi. Kỳ thực cũng không cần sinh nghi, Đế Quốc Đại Tần đều biết, Hỗn Nguyên Tông và Lăng Tiêu Kiếm Các chính là đối thủ một mất một còn của nhau. Lâm Nhất lại từng giế t chết ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Tông trong mật cảnh Ma Liên, từ lâu đã trở thành đối tượng truy giết đến cùng của đối phương. Ẩn chứa trong giọng điệu bình tĩnh của Ngô Mạc Hàn là luồng sát ý khủng khiếp khiến người ta phải ngỡ ngàng. “Ra tay đi, đã là trận cuối của tổ này rồi, hà tất phải vòng vo nữa. Người thắng đi tiếp, kẻ thua cút về, ra tay để thấy thực chiêu đến đâu là được”. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh giọng nói. “Như mong muốn của ngươi!” Lời vừa dứt, Ngô Mạc Hàn bước qua một bước. Theo bước chân này, vốn dĩ chiến đài thứ tám đang rất yên ổn bỗng nổ ra luồng khí tức dồn dập như sóng cuộn trào. Khí tức k hủng bổ, từng đợt từng đợt tràn ra từ người Ngô Mạc Hàn, loại uy áp này khiến cho cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 đỉnh phong cũng phải run sợ. “Bán Bộ Tử Phủ!” Khí tức này vừa được thể hiện ra, vẻ mặt Lâm Nhất đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, Ngô Mạc Hàn này vậy mà lại là một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ. Quả nhiên, cục diện thắng chật vật trước đó của tên này đều chỉ là nguỵ trang. “Bán Bộ Tử Phủ!” “Đáng sợ, tên này bị làm sao vậy…”. “Trước đó trận nào cũng thắng chật vật, chẳng có ai coi trọng hắn ta cả, bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra tu vi Bán Bộ Tử Phủ”. “Người này tâm kế thâm sâu quá!” Tất cả mọi người theo dõi trận đấu vốn dĩ đều cho rằng Lâm Nhất tất thắng trận này. Dù gì đến loại đối thủ mạnh mẽ sát phạt như Thông Nguyên mà Lâm Nhất còn có thể trấn áp được thì đối với Ngô Mạc Hàn thắng chật vật từ đầu đến cuối này có tính là gì.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những trưởng lão khác cũng đồng thời lộ ra nụ cười đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Khoé môi công tử Nham Tâm khẽ cong lên, hắn ta cũng cực kỳ mong ngóng cuộc chiến này. Tả Vân nhìn hai người đứng trên chiến đài, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng, tầm mắt rơi lên người Lâm Nhất. Lâm Nhất, hy vọng ngươi không đánh giá sai thực lực của Ngô sư huynh. … “Còn tưởng rằng trong chiến đài thứ tám đã định là không thể gặp được ngươi, không ngờ trận chiến cuối cùng này rốt cuộc vẫn không thể tránh được”. Vẻ mặt Ngô Mạc Hàn lạnh lùng, ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, đáy mắt không hề gợn sóng. “Ngươi sẽ phải hối hận vì đã gặp ta”. Lâm Nhất khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhân tài của Hỗn Nguyên Tông này. Vị này, sợ rằng chính là một con át chủ bài được giấu kỹ của Hỗn Nguyên Tông trong Long Môn tranh tài lần này. “Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của chính mình. Tên của các hạ, trong Hỗn Nguyên Tông ta cũng là không người nào không biết, chưa người nào chưa nghe”, trên gương mặt vô cùng bình thường của Ngô Mạc Hàn cũng lộ ra ý cười, giọng nói bình tĩnh. Chỉ là trong sự bình tĩnh còn ẩn chứa một bầu không khí rõ ràng khác lạ khiến người ta sinh nghi. Kỳ thực cũng không cần sinh nghi, Đế Quốc Đại Tần đều biết, Hỗn Nguyên Tông và Lăng Tiêu Kiếm Các chính là đối thủ một mất một còn của nhau. Lâm Nhất lại từng giế t chết ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Tông trong mật cảnh Ma Liên, từ lâu đã trở thành đối tượng truy giết đến cùng của đối phương. Ẩn chứa trong giọng điệu bình tĩnh của Ngô Mạc Hàn là luồng sát ý khủng khiếp khiến người ta phải ngỡ ngàng. “Ra tay đi, đã là trận cuối của tổ này rồi, hà tất phải vòng vo nữa. Người thắng đi tiếp, kẻ thua cút về, ra tay để thấy thực chiêu đến đâu là được”. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh giọng nói. “Như mong muốn của ngươi!” Lời vừa dứt, Ngô Mạc Hàn bước qua một bước. Theo bước chân này, vốn dĩ chiến đài thứ tám đang rất yên ổn bỗng nổ ra luồng khí tức dồn dập như sóng cuộn trào. Khí tức k hủng bổ, từng đợt từng đợt tràn ra từ người Ngô Mạc Hàn, loại uy áp này khiến cho cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 đỉnh phong cũng phải run sợ. “Bán Bộ Tử Phủ!” Khí tức này vừa được thể hiện ra, vẻ mặt Lâm Nhất đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, Ngô Mạc Hàn này vậy mà lại là một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ. Quả nhiên, cục diện thắng chật vật trước đó của tên này đều chỉ là nguỵ trang. “Bán Bộ Tử Phủ!” “Đáng sợ, tên này bị làm sao vậy…”. “Trước đó trận nào cũng thắng chật vật, chẳng có ai coi trọng hắn ta cả, bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra tu vi Bán Bộ Tử Phủ”. “Người này tâm kế thâm sâu quá!” Tất cả mọi người theo dõi trận đấu vốn dĩ đều cho rằng Lâm Nhất tất thắng trận này. Dù gì đến loại đối thủ mạnh mẽ sát phạt như Thông Nguyên mà Lâm Nhất còn có thể trấn áp được thì đối với Ngô Mạc Hàn thắng chật vật từ đầu đến cuối này có tính là gì.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những trưởng lão khác cũng đồng thời lộ ra nụ cười đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Khoé môi công tử Nham Tâm khẽ cong lên, hắn ta cũng cực kỳ mong ngóng cuộc chiến này. Tả Vân nhìn hai người đứng trên chiến đài, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng, tầm mắt rơi lên người Lâm Nhất. Lâm Nhất, hy vọng ngươi không đánh giá sai thực lực của Ngô sư huynh. … “Còn tưởng rằng trong chiến đài thứ tám đã định là không thể gặp được ngươi, không ngờ trận chiến cuối cùng này rốt cuộc vẫn không thể tránh được”. Vẻ mặt Ngô Mạc Hàn lạnh lùng, ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, đáy mắt không hề gợn sóng. “Ngươi sẽ phải hối hận vì đã gặp ta”. Lâm Nhất khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhân tài của Hỗn Nguyên Tông này. Vị này, sợ rằng chính là một con át chủ bài được giấu kỹ của Hỗn Nguyên Tông trong Long Môn tranh tài lần này. “Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của chính mình. Tên của các hạ, trong Hỗn Nguyên Tông ta cũng là không người nào không biết, chưa người nào chưa nghe”, trên gương mặt vô cùng bình thường của Ngô Mạc Hàn cũng lộ ra ý cười, giọng nói bình tĩnh. Chỉ là trong sự bình tĩnh còn ẩn chứa một bầu không khí rõ ràng khác lạ khiến người ta sinh nghi. Kỳ thực cũng không cần sinh nghi, Đế Quốc Đại Tần đều biết, Hỗn Nguyên Tông và Lăng Tiêu Kiếm Các chính là đối thủ một mất một còn của nhau. Lâm Nhất lại từng giế t chết ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Tông trong mật cảnh Ma Liên, từ lâu đã trở thành đối tượng truy giết đến cùng của đối phương. Ẩn chứa trong giọng điệu bình tĩnh của Ngô Mạc Hàn là luồng sát ý khủng khiếp khiến người ta phải ngỡ ngàng. “Ra tay đi, đã là trận cuối của tổ này rồi, hà tất phải vòng vo nữa. Người thắng đi tiếp, kẻ thua cút về, ra tay để thấy thực chiêu đến đâu là được”. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh giọng nói. “Như mong muốn của ngươi!” Lời vừa dứt, Ngô Mạc Hàn bước qua một bước. Theo bước chân này, vốn dĩ chiến đài thứ tám đang rất yên ổn bỗng nổ ra luồng khí tức dồn dập như sóng cuộn trào. Khí tức k hủng bổ, từng đợt từng đợt tràn ra từ người Ngô Mạc Hàn, loại uy áp này khiến cho cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 đỉnh phong cũng phải run sợ. “Bán Bộ Tử Phủ!” Khí tức này vừa được thể hiện ra, vẻ mặt Lâm Nhất đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, Ngô Mạc Hàn này vậy mà lại là một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ. Quả nhiên, cục diện thắng chật vật trước đó của tên này đều chỉ là nguỵ trang. “Bán Bộ Tử Phủ!” “Đáng sợ, tên này bị làm sao vậy…”. “Trước đó trận nào cũng thắng chật vật, chẳng có ai coi trọng hắn ta cả, bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra tu vi Bán Bộ Tử Phủ”. “Người này tâm kế thâm sâu quá!” Tất cả mọi người theo dõi trận đấu vốn dĩ đều cho rằng Lâm Nhất tất thắng trận này. Dù gì đến loại đối thủ mạnh mẽ sát phạt như Thông Nguyên mà Lâm Nhất còn có thể trấn áp được thì đối với Ngô Mạc Hàn thắng chật vật từ đầu đến cuối này có tính là gì.