“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1373
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Việc này quả thật rất hiếm thấy, xác suất công tử rút trúng công tử cũng không lớn. Lạc Phong thở phào nhẹ nhỏm, trên khuôn mặt vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng thoáng hiện ý cười. Công tử Phi Vũ đối chiến cùng công tử Quan Sơn, hiển nhiên, thực lực của hai người không hề tầm thường. Nếu công tử Quan Sơn có thể giành được phần thắng thì không còn gì tốt hơn. “Hẳn là ngươi cũng an tâm rồi nhỉ?” Trong đoàn người của Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp Phong nhìn về phía Lâm Nhất, lên tiếng chế giễu. Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không liên quan đến ngươi”. Diệp Phong khẽ cười, nói: “Sư huynh có lòng quan tâm, sao tiểu sư đệ lại vô tình như thế?” Tâm trạng của hắn ta rất tốt, đối thủ lần này là Phong Dã, một nhân tài kiệt xuất thuộc tông môn nằm ngoài đế quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta có thể ổn định tiến vào 16 thứ hạng đầu. “Lăng Tiêu Kiếm Các…” Đúng lúc này, giọng công chúa Phượng Hoa vang lên, khi nghe nhắc đến bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, tất cả các thành viên của Kiếm Các đều lộ vẻ nghiêm túc. Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều đã rút trúng đối thủ, lúc này, nhắc đến Lăng Tiêu Kiếm Các… thì cái tên sắp được xướng lên chỉ có thể là Lâm Nhất. Đối thủ của hắn sẽ là ai? Không biết là cố ý hay vô tình, khi đọc lên bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, ánh mắt công chúa Phượng Hoa thoáng dừng lại trên người Lâm Nhất. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, một lát sau, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên: “Lâm Nhất đối chiến cùng công tử Dạ của Vân Tiêu Kiếm Các!” Vừa dứt lời, quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, tin tức này đã gây ra chấn động cực lớn. “Lâm Nhất giao đấu với công tử Dạ?” “Hình như hắn có hơi xúi quẩy thì phải, đối thủ trong trận đầu vòng dị tổ đối chiến lại là công tử Dạ - một trong Bát công tử”. “Nếu nhớ không lầm, hình như trước đó, sư đệ của công tử Dạ đã chết trong tay Lâm Nhất thì phải…” “Hề hề, dị tổ đối chiến lần này đúng là có nhiều thứ hay ho. Trước là hai tên yêu nghiệt trong bảng Tân Tú, Bạch Lê Hiên và Tả Vân đối chiến, sau đó công tử chiến với công tử, giờ thì đến Lâm Nhất đụng phải công tử Dạ”. “Cũng không biết ai sẽ lọt vào tám vị trí đầu, trở thành tân công tử”. Cùng với kết quả rút thăm lần lượt được công bố, bầu không khí tại hiện trường dần dần nóng lên. Chỉ cần nghe kết quả rút thăm cũng có thể tưởng tượng ra được trận dị tổ đối chiến ba ngày sau sẽ ác liệt cỡ nào. Không thể không nói, Long Môn tranh tài lần này quả thật có rất nhiều thứ đáng xem. “Ha ha, thú vị thật! Không đụng với công tử Phi Vũ mà lại đụng với công tử Dạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ một chữ chết!” Nghe được kết quả rút thăm, Diệp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái gở. “Diệp sư huynh, dù gì cũng là đồng môn, huynh nói chuyện có hơi cay nghiệt rồi đấy!” Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Việc này quả thật rất hiếm thấy, xác suất công tử rút trúng công tử cũng không lớn. Lạc Phong thở phào nhẹ nhỏm, trên khuôn mặt vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng thoáng hiện ý cười. Công tử Phi Vũ đối chiến cùng công tử Quan Sơn, hiển nhiên, thực lực của hai người không hề tầm thường. Nếu công tử Quan Sơn có thể giành được phần thắng thì không còn gì tốt hơn. “Hẳn là ngươi cũng an tâm rồi nhỉ?” Trong đoàn người của Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp Phong nhìn về phía Lâm Nhất, lên tiếng chế giễu. Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không liên quan đến ngươi”. Diệp Phong khẽ cười, nói: “Sư huynh có lòng quan tâm, sao tiểu sư đệ lại vô tình như thế?” Tâm trạng của hắn ta rất tốt, đối thủ lần này là Phong Dã, một nhân tài kiệt xuất thuộc tông môn nằm ngoài đế quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta có thể ổn định tiến vào 16 thứ hạng đầu. “Lăng Tiêu Kiếm Các…” Đúng lúc này, giọng công chúa Phượng Hoa vang lên, khi nghe nhắc đến bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, tất cả các thành viên của Kiếm Các đều lộ vẻ nghiêm túc. Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều đã rút trúng đối thủ, lúc này, nhắc đến Lăng Tiêu Kiếm Các… thì cái tên sắp được xướng lên chỉ có thể là Lâm Nhất. Đối thủ của hắn sẽ là ai? Không biết là cố ý hay vô tình, khi đọc lên bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, ánh mắt công chúa Phượng Hoa thoáng dừng lại trên người Lâm Nhất. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, một lát sau, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên: “Lâm Nhất đối chiến cùng công tử Dạ của Vân Tiêu Kiếm Các!” Vừa dứt lời, quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, tin tức này đã gây ra chấn động cực lớn. “Lâm Nhất giao đấu với công tử Dạ?” “Hình như hắn có hơi xúi quẩy thì phải, đối thủ trong trận đầu vòng dị tổ đối chiến lại là công tử Dạ - một trong Bát công tử”. “Nếu nhớ không lầm, hình như trước đó, sư đệ của công tử Dạ đã chết trong tay Lâm Nhất thì phải…” “Hề hề, dị tổ đối chiến lần này đúng là có nhiều thứ hay ho. Trước là hai tên yêu nghiệt trong bảng Tân Tú, Bạch Lê Hiên và Tả Vân đối chiến, sau đó công tử chiến với công tử, giờ thì đến Lâm Nhất đụng phải công tử Dạ”. “Cũng không biết ai sẽ lọt vào tám vị trí đầu, trở thành tân công tử”. Cùng với kết quả rút thăm lần lượt được công bố, bầu không khí tại hiện trường dần dần nóng lên. Chỉ cần nghe kết quả rút thăm cũng có thể tưởng tượng ra được trận dị tổ đối chiến ba ngày sau sẽ ác liệt cỡ nào. Không thể không nói, Long Môn tranh tài lần này quả thật có rất nhiều thứ đáng xem. “Ha ha, thú vị thật! Không đụng với công tử Phi Vũ mà lại đụng với công tử Dạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ một chữ chết!” Nghe được kết quả rút thăm, Diệp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái gở. “Diệp sư huynh, dù gì cũng là đồng môn, huynh nói chuyện có hơi cay nghiệt rồi đấy!” Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Việc này quả thật rất hiếm thấy, xác suất công tử rút trúng công tử cũng không lớn. Lạc Phong thở phào nhẹ nhỏm, trên khuôn mặt vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng thoáng hiện ý cười. Công tử Phi Vũ đối chiến cùng công tử Quan Sơn, hiển nhiên, thực lực của hai người không hề tầm thường. Nếu công tử Quan Sơn có thể giành được phần thắng thì không còn gì tốt hơn. “Hẳn là ngươi cũng an tâm rồi nhỉ?” Trong đoàn người của Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp Phong nhìn về phía Lâm Nhất, lên tiếng chế giễu. Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không liên quan đến ngươi”. Diệp Phong khẽ cười, nói: “Sư huynh có lòng quan tâm, sao tiểu sư đệ lại vô tình như thế?” Tâm trạng của hắn ta rất tốt, đối thủ lần này là Phong Dã, một nhân tài kiệt xuất thuộc tông môn nằm ngoài đế quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta có thể ổn định tiến vào 16 thứ hạng đầu. “Lăng Tiêu Kiếm Các…” Đúng lúc này, giọng công chúa Phượng Hoa vang lên, khi nghe nhắc đến bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, tất cả các thành viên của Kiếm Các đều lộ vẻ nghiêm túc. Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều đã rút trúng đối thủ, lúc này, nhắc đến Lăng Tiêu Kiếm Các… thì cái tên sắp được xướng lên chỉ có thể là Lâm Nhất. Đối thủ của hắn sẽ là ai? Không biết là cố ý hay vô tình, khi đọc lên bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, ánh mắt công chúa Phượng Hoa thoáng dừng lại trên người Lâm Nhất. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, một lát sau, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên: “Lâm Nhất đối chiến cùng công tử Dạ của Vân Tiêu Kiếm Các!” Vừa dứt lời, quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, tin tức này đã gây ra chấn động cực lớn. “Lâm Nhất giao đấu với công tử Dạ?” “Hình như hắn có hơi xúi quẩy thì phải, đối thủ trong trận đầu vòng dị tổ đối chiến lại là công tử Dạ - một trong Bát công tử”. “Nếu nhớ không lầm, hình như trước đó, sư đệ của công tử Dạ đã chết trong tay Lâm Nhất thì phải…” “Hề hề, dị tổ đối chiến lần này đúng là có nhiều thứ hay ho. Trước là hai tên yêu nghiệt trong bảng Tân Tú, Bạch Lê Hiên và Tả Vân đối chiến, sau đó công tử chiến với công tử, giờ thì đến Lâm Nhất đụng phải công tử Dạ”. “Cũng không biết ai sẽ lọt vào tám vị trí đầu, trở thành tân công tử”. Cùng với kết quả rút thăm lần lượt được công bố, bầu không khí tại hiện trường dần dần nóng lên. Chỉ cần nghe kết quả rút thăm cũng có thể tưởng tượng ra được trận dị tổ đối chiến ba ngày sau sẽ ác liệt cỡ nào. Không thể không nói, Long Môn tranh tài lần này quả thật có rất nhiều thứ đáng xem. “Ha ha, thú vị thật! Không đụng với công tử Phi Vũ mà lại đụng với công tử Dạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ một chữ chết!” Nghe được kết quả rút thăm, Diệp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái gở. “Diệp sư huynh, dù gì cũng là đồng môn, huynh nói chuyện có hơi cay nghiệt rồi đấy!” Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía đối phương.