“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1374

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sự thật mà thôi, ta có nói sai à? Chẳng lẽ muội cho rằng Lâm Nhất sẽ thắng công tử Dạ, ta nghĩ, ngay cả muội cũng không thật sự tin vào điều đó”.  Diệp Phong cười lơ đễnh.  “Huynh!”  Mặt Hân Nghiên lập tức sầm xuống, cô vừa định nổi giận thì bị Lâm Nhất ngăn lại.  Hắn bình tĩnh nói: “Diệp sư huynh vẫn nên quan tâm đ ến đối thủ của mình thì hơn. Phong Dã của Bách Thú Môn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.  “Vậy à? Một tên nhà quê của tộc Man thì có gì phải sợ, ta đi khắp các quốc gia, kiến thức nhiều hơn ngươi đấy!”  Diệp Phong thản nhiên nói, trong mắt hắn ta lóe lên sự khinh thường.  Thấy thế, Lâm Nhất cũng không nói nhiều, chỉ thầm cười khẩy.  Nếu tên này thật sự nghĩ vậy thì e là sắp tới phải chịu thiệt lớn. Tuy nhiên, cũng chẳng sao, đối phương đã không cảm kích thì hắn cũng không cần nhiều lời.  “Lạc trưởng lão!”  Đúng lúc này, Lạc Phong từ trên đài cao đi xuống, thấy thế, Diệp Phong trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.  “Các ngươi cũng đã biết đối thủ của mình là ai rồi chứ?”  “Đã rõ!”  Lạc Phong liếc nhìn Bạch Lê Hiên, thấp giọng nói: “Bạch Lê Hiên, đối thủ của ngươi là Tả Vân của Hỗn Nguyên Tông, ta đã từng gặp người này tại bữa tiệc Quỳnh Đài, không đơn giản đâu”.  “Có lẽ là vậy…”, Bạch Lê Hiên chỉ cười, từ chối cho ý kiến, hiển nhiên, hắn ta cũng không xem trọng Tả Vân.  “Diệp Phong, đối thủ của ngươi là Phong Dã, người này từng đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không thể khinh thường”.  Đối với Bạch Lê Hiên, Lạc Phong không căn dặn quá nhiều, và cũng không có vẻ gì là lo lắng.  Dù sao hắn ta cũng đã đột phá thánh thể, với cảnh giới của Lạc Phong, ông ta có thể nhìn ra được một ít thứ mà đối phương che giấu.  Vô cùng đáng sợ, hơn xa những gì mà người này thể hiện ra ngoài.  Trái lại là Diệp Phong, tuy cảnh giới đã đạt đến Bán Bộ Tử Phủ, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, nhưng đối thủ của hắn ta lại là tên yêu nghiệt tộc Man kia.  Phàm là người đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không có ai là kẻ yếu, sợ nhất là Diệp Phong khinh địch.  “Cũng không đến mức khinh thường, nhưng ta thật sự có lòng tin sẽ thắng hắn”.  Trước mặt Lạc Phong trưởng lão, Diệp Phong không dám ngang ngược, tuy nhiên, giọng điệu cũng rất kiêu ngạo.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sự thật mà thôi, ta có nói sai à? Chẳng lẽ muội cho rằng Lâm Nhất sẽ thắng công tử Dạ, ta nghĩ, ngay cả muội cũng không thật sự tin vào điều đó”.  Diệp Phong cười lơ đễnh.  “Huynh!”  Mặt Hân Nghiên lập tức sầm xuống, cô vừa định nổi giận thì bị Lâm Nhất ngăn lại.  Hắn bình tĩnh nói: “Diệp sư huynh vẫn nên quan tâm đ ến đối thủ của mình thì hơn. Phong Dã của Bách Thú Môn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.  “Vậy à? Một tên nhà quê của tộc Man thì có gì phải sợ, ta đi khắp các quốc gia, kiến thức nhiều hơn ngươi đấy!”  Diệp Phong thản nhiên nói, trong mắt hắn ta lóe lên sự khinh thường.  Thấy thế, Lâm Nhất cũng không nói nhiều, chỉ thầm cười khẩy.  Nếu tên này thật sự nghĩ vậy thì e là sắp tới phải chịu thiệt lớn. Tuy nhiên, cũng chẳng sao, đối phương đã không cảm kích thì hắn cũng không cần nhiều lời.  “Lạc trưởng lão!”  Đúng lúc này, Lạc Phong từ trên đài cao đi xuống, thấy thế, Diệp Phong trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.  “Các ngươi cũng đã biết đối thủ của mình là ai rồi chứ?”  “Đã rõ!”  Lạc Phong liếc nhìn Bạch Lê Hiên, thấp giọng nói: “Bạch Lê Hiên, đối thủ của ngươi là Tả Vân của Hỗn Nguyên Tông, ta đã từng gặp người này tại bữa tiệc Quỳnh Đài, không đơn giản đâu”.  “Có lẽ là vậy…”, Bạch Lê Hiên chỉ cười, từ chối cho ý kiến, hiển nhiên, hắn ta cũng không xem trọng Tả Vân.  “Diệp Phong, đối thủ của ngươi là Phong Dã, người này từng đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không thể khinh thường”.  Đối với Bạch Lê Hiên, Lạc Phong không căn dặn quá nhiều, và cũng không có vẻ gì là lo lắng.  Dù sao hắn ta cũng đã đột phá thánh thể, với cảnh giới của Lạc Phong, ông ta có thể nhìn ra được một ít thứ mà đối phương che giấu.  Vô cùng đáng sợ, hơn xa những gì mà người này thể hiện ra ngoài.  Trái lại là Diệp Phong, tuy cảnh giới đã đạt đến Bán Bộ Tử Phủ, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, nhưng đối thủ của hắn ta lại là tên yêu nghiệt tộc Man kia.  Phàm là người đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không có ai là kẻ yếu, sợ nhất là Diệp Phong khinh địch.  “Cũng không đến mức khinh thường, nhưng ta thật sự có lòng tin sẽ thắng hắn”.  Trước mặt Lạc Phong trưởng lão, Diệp Phong không dám ngang ngược, tuy nhiên, giọng điệu cũng rất kiêu ngạo.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sự thật mà thôi, ta có nói sai à? Chẳng lẽ muội cho rằng Lâm Nhất sẽ thắng công tử Dạ, ta nghĩ, ngay cả muội cũng không thật sự tin vào điều đó”.  Diệp Phong cười lơ đễnh.  “Huynh!”  Mặt Hân Nghiên lập tức sầm xuống, cô vừa định nổi giận thì bị Lâm Nhất ngăn lại.  Hắn bình tĩnh nói: “Diệp sư huynh vẫn nên quan tâm đ ến đối thủ của mình thì hơn. Phong Dã của Bách Thú Môn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.  “Vậy à? Một tên nhà quê của tộc Man thì có gì phải sợ, ta đi khắp các quốc gia, kiến thức nhiều hơn ngươi đấy!”  Diệp Phong thản nhiên nói, trong mắt hắn ta lóe lên sự khinh thường.  Thấy thế, Lâm Nhất cũng không nói nhiều, chỉ thầm cười khẩy.  Nếu tên này thật sự nghĩ vậy thì e là sắp tới phải chịu thiệt lớn. Tuy nhiên, cũng chẳng sao, đối phương đã không cảm kích thì hắn cũng không cần nhiều lời.  “Lạc trưởng lão!”  Đúng lúc này, Lạc Phong từ trên đài cao đi xuống, thấy thế, Diệp Phong trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.  “Các ngươi cũng đã biết đối thủ của mình là ai rồi chứ?”  “Đã rõ!”  Lạc Phong liếc nhìn Bạch Lê Hiên, thấp giọng nói: “Bạch Lê Hiên, đối thủ của ngươi là Tả Vân của Hỗn Nguyên Tông, ta đã từng gặp người này tại bữa tiệc Quỳnh Đài, không đơn giản đâu”.  “Có lẽ là vậy…”, Bạch Lê Hiên chỉ cười, từ chối cho ý kiến, hiển nhiên, hắn ta cũng không xem trọng Tả Vân.  “Diệp Phong, đối thủ của ngươi là Phong Dã, người này từng đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không thể khinh thường”.  Đối với Bạch Lê Hiên, Lạc Phong không căn dặn quá nhiều, và cũng không có vẻ gì là lo lắng.  Dù sao hắn ta cũng đã đột phá thánh thể, với cảnh giới của Lạc Phong, ông ta có thể nhìn ra được một ít thứ mà đối phương che giấu.  Vô cùng đáng sợ, hơn xa những gì mà người này thể hiện ra ngoài.  Trái lại là Diệp Phong, tuy cảnh giới đã đạt đến Bán Bộ Tử Phủ, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, nhưng đối thủ của hắn ta lại là tên yêu nghiệt tộc Man kia.  Phàm là người đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không có ai là kẻ yếu, sợ nhất là Diệp Phong khinh địch.  “Cũng không đến mức khinh thường, nhưng ta thật sự có lòng tin sẽ thắng hắn”.  Trước mặt Lạc Phong trưởng lão, Diệp Phong không dám ngang ngược, tuy nhiên, giọng điệu cũng rất kiêu ngạo.  

Chương 1374