“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1393
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn. “Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!” Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ. Không đúng... Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu. Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao? Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan. Đánh cược nào! Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại. Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước. “Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!” Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo. Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa. Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội. Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được. “Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!” Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung. Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai. “Con cá xảo trá này!” Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng. Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong. Vậy nên nó cố tình bày binh bố trận, đợi khi chỉ còn một ít mồi thì lặng lẽ rút lui. Giả vờ như đã trốn xa, chờ Lâm Nhất thả lỏng rồi lao ra như một tia chớp, tha con mồi này đi. Không ngờ thiếu niên này đã có tính toán trước. Khi Ngư Vương sắp nhảy ra khỏi mặt nước, Lâm Nhất nhướng mày, cần câu như kiếm, kiếm đi theo người. Hắn thu tay về, bật nhảy lên cao rồi xoay tròn giữa không trung. Ngay lúc Lâm Nhất xoay tròn, quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, kiếm ý đã thủ thế chờ sẵn lập tức bùng nổ. Ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn. “Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!” Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ. Không đúng... Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu. Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao? Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan. Đánh cược nào! Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại. Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước. “Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!” Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo. Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa. Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội. Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được. “Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!” Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung. Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai. “Con cá xảo trá này!” Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng. Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong. Vậy nên nó cố tình bày binh bố trận, đợi khi chỉ còn một ít mồi thì lặng lẽ rút lui. Giả vờ như đã trốn xa, chờ Lâm Nhất thả lỏng rồi lao ra như một tia chớp, tha con mồi này đi. Không ngờ thiếu niên này đã có tính toán trước. Khi Ngư Vương sắp nhảy ra khỏi mặt nước, Lâm Nhất nhướng mày, cần câu như kiếm, kiếm đi theo người. Hắn thu tay về, bật nhảy lên cao rồi xoay tròn giữa không trung. Ngay lúc Lâm Nhất xoay tròn, quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, kiếm ý đã thủ thế chờ sẵn lập tức bùng nổ. Ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn. “Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!” Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ. Không đúng... Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu. Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao? Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan. Đánh cược nào! Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại. Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước. “Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!” Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo. Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa. Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội. Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được. “Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!” Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung. Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai. “Con cá xảo trá này!” Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng. Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong. Vậy nên nó cố tình bày binh bố trận, đợi khi chỉ còn một ít mồi thì lặng lẽ rút lui. Giả vờ như đã trốn xa, chờ Lâm Nhất thả lỏng rồi lao ra như một tia chớp, tha con mồi này đi. Không ngờ thiếu niên này đã có tính toán trước. Khi Ngư Vương sắp nhảy ra khỏi mặt nước, Lâm Nhất nhướng mày, cần câu như kiếm, kiếm đi theo người. Hắn thu tay về, bật nhảy lên cao rồi xoay tròn giữa không trung. Ngay lúc Lâm Nhất xoay tròn, quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, kiếm ý đã thủ thế chờ sẵn lập tức bùng nổ. Ầm ầm!