“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1394

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt hồ tĩnh lặng lập tức nổi sóng, sóng lớn chập trùng, cuồn cuộn và dữ dội.  Khi hắn đáp xuống, kiếm ý toàn thân đã đạt tới đỉnh phong, sau lưng có mười tám cột nước phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đâm thủng hư không, hắn nhìn cái miệng há to của Ngư Vương đang tới gần.  Đi chết đi!  Chiếc cần câu trong tay đâm tới như kiếm, đâm vào cổ họng, bộ phận yếu nhất của Ngư Vương theo ánh mắt như điện.  Cần câu xuyên thân, một đòn trí mạng, một kiếm ngư long múa!  Cột nước chọc trời biến thành mưa rào tầm tã, rơi xuống theo cuồng phong.  Chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô trên sóng.  Thiếu niên cầm cần câu đứng trên mũi thuyền, trên cần câu treo một con Ngư Vương đáng sợ như rồng.   “Thập Tam gia, ta đã câu được Ngư Vương rồi”.  Trong mưa gió, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn Thập Tam gia với nụ cười rạng rỡ trên mặt.  Thập Tam gia ngẩn ra một lúc mới bật cười: “Tiểu tử này, được, lão phu phục ngươi đấy, ha ha ha!”  Lời này nghe không giống như một người tiền bối.  Nhưng nó lại phù hợp với ý muốn ban đầu của ông ta, bởi vì do ông ta khiêu khích Lâm Nhất, bây giờ hắn đã câu được cá, ông ta chỉ biết nói một chữ, phục.  “Đi!”  Thập Tam gia liên tục cười to, vô cùng vui vẻ, tay phải đột nhiên vỗ một cái vào hư không.  Ầm!  Dưới một chưởng này, thuyền đánh cá bay lên không trung, tựa như một mũi tên xuyên qua màn mưa phùn. Thoáng chốc đã bay xa mười mấy dặm rồi dừng lại bên bờ.  Người Lâm Nhất khẽ run rẩy, hắn cầm cần câu, suýt chút ngã xuống.  Thập Tam gia lại cười to: “Súc sinh này cứ giao cho ta xử lý, nuôi mười năm, cũng đã đến lúc làm thịt rồi”.  Dứt lời, Ngư Vương cá Tuyết Long lập tức rơi vào tay Thập Tam gia.  Bây giờ cả người cá Tuyết Long đều là bảo vật.  Vảy cá có thể dùng để luyện chế chiến giáp, xương cá có thể dùng để pha rượu, thịt cá có thể dùng để bồi bổ thân thể tăng cường huyết khí, sừng rồng trên đầu có thể dùng để chế tạo cốt binh… Nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai con ngươi và yêu đan của Ngư Vương này.  Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.  Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.  Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt hồ tĩnh lặng lập tức nổi sóng, sóng lớn chập trùng, cuồn cuộn và dữ dội.  Khi hắn đáp xuống, kiếm ý toàn thân đã đạt tới đỉnh phong, sau lưng có mười tám cột nước phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đâm thủng hư không, hắn nhìn cái miệng há to của Ngư Vương đang tới gần.  Đi chết đi!  Chiếc cần câu trong tay đâm tới như kiếm, đâm vào cổ họng, bộ phận yếu nhất của Ngư Vương theo ánh mắt như điện.  Cần câu xuyên thân, một đòn trí mạng, một kiếm ngư long múa!  Cột nước chọc trời biến thành mưa rào tầm tã, rơi xuống theo cuồng phong.  Chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô trên sóng.  Thiếu niên cầm cần câu đứng trên mũi thuyền, trên cần câu treo một con Ngư Vương đáng sợ như rồng.   “Thập Tam gia, ta đã câu được Ngư Vương rồi”.  Trong mưa gió, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn Thập Tam gia với nụ cười rạng rỡ trên mặt.  Thập Tam gia ngẩn ra một lúc mới bật cười: “Tiểu tử này, được, lão phu phục ngươi đấy, ha ha ha!”  Lời này nghe không giống như một người tiền bối.  Nhưng nó lại phù hợp với ý muốn ban đầu của ông ta, bởi vì do ông ta khiêu khích Lâm Nhất, bây giờ hắn đã câu được cá, ông ta chỉ biết nói một chữ, phục.  “Đi!”  Thập Tam gia liên tục cười to, vô cùng vui vẻ, tay phải đột nhiên vỗ một cái vào hư không.  Ầm!  Dưới một chưởng này, thuyền đánh cá bay lên không trung, tựa như một mũi tên xuyên qua màn mưa phùn. Thoáng chốc đã bay xa mười mấy dặm rồi dừng lại bên bờ.  Người Lâm Nhất khẽ run rẩy, hắn cầm cần câu, suýt chút ngã xuống.  Thập Tam gia lại cười to: “Súc sinh này cứ giao cho ta xử lý, nuôi mười năm, cũng đã đến lúc làm thịt rồi”.  Dứt lời, Ngư Vương cá Tuyết Long lập tức rơi vào tay Thập Tam gia.  Bây giờ cả người cá Tuyết Long đều là bảo vật.  Vảy cá có thể dùng để luyện chế chiến giáp, xương cá có thể dùng để pha rượu, thịt cá có thể dùng để bồi bổ thân thể tăng cường huyết khí, sừng rồng trên đầu có thể dùng để chế tạo cốt binh… Nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai con ngươi và yêu đan của Ngư Vương này.  Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.  Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.  Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt hồ tĩnh lặng lập tức nổi sóng, sóng lớn chập trùng, cuồn cuộn và dữ dội.  Khi hắn đáp xuống, kiếm ý toàn thân đã đạt tới đỉnh phong, sau lưng có mười tám cột nước phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đâm thủng hư không, hắn nhìn cái miệng há to của Ngư Vương đang tới gần.  Đi chết đi!  Chiếc cần câu trong tay đâm tới như kiếm, đâm vào cổ họng, bộ phận yếu nhất của Ngư Vương theo ánh mắt như điện.  Cần câu xuyên thân, một đòn trí mạng, một kiếm ngư long múa!  Cột nước chọc trời biến thành mưa rào tầm tã, rơi xuống theo cuồng phong.  Chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô trên sóng.  Thiếu niên cầm cần câu đứng trên mũi thuyền, trên cần câu treo một con Ngư Vương đáng sợ như rồng.   “Thập Tam gia, ta đã câu được Ngư Vương rồi”.  Trong mưa gió, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn Thập Tam gia với nụ cười rạng rỡ trên mặt.  Thập Tam gia ngẩn ra một lúc mới bật cười: “Tiểu tử này, được, lão phu phục ngươi đấy, ha ha ha!”  Lời này nghe không giống như một người tiền bối.  Nhưng nó lại phù hợp với ý muốn ban đầu của ông ta, bởi vì do ông ta khiêu khích Lâm Nhất, bây giờ hắn đã câu được cá, ông ta chỉ biết nói một chữ, phục.  “Đi!”  Thập Tam gia liên tục cười to, vô cùng vui vẻ, tay phải đột nhiên vỗ một cái vào hư không.  Ầm!  Dưới một chưởng này, thuyền đánh cá bay lên không trung, tựa như một mũi tên xuyên qua màn mưa phùn. Thoáng chốc đã bay xa mười mấy dặm rồi dừng lại bên bờ.  Người Lâm Nhất khẽ run rẩy, hắn cầm cần câu, suýt chút ngã xuống.  Thập Tam gia lại cười to: “Súc sinh này cứ giao cho ta xử lý, nuôi mười năm, cũng đã đến lúc làm thịt rồi”.  Dứt lời, Ngư Vương cá Tuyết Long lập tức rơi vào tay Thập Tam gia.  Bây giờ cả người cá Tuyết Long đều là bảo vật.  Vảy cá có thể dùng để luyện chế chiến giáp, xương cá có thể dùng để pha rượu, thịt cá có thể dùng để bồi bổ thân thể tăng cường huyết khí, sừng rồng trên đầu có thể dùng để chế tạo cốt binh… Nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai con ngươi và yêu đan của Ngư Vương này.  Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.  Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.  Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.  

Chương 1394