“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1459

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể thấy bất luận là công tử Thuỷ Nguyệt hay Tư Tuyết Y, cả hai đều có khát vọng với vòng loại bốn. Tuy rằng đến từ cùng một tông môn, nhưng khi chiến đấu họ không hề nương tay.  Sau cùng Tư Tuyết Y đã có nước cờ cao hơn, thắng công tử Thuỷ Nguyệt nửa chiêu.  Hắn ta dùng quạt làm kiếm, thi triển Yên Vân kiếm pháp tấn công bất ngờ theo một cách khác, đi theo con đường mà người ngoài không thể nào hiểu được.  Mặc dù công tử Thuỷ Nguyệt đã tu luyện Yên Vân kiếm pháp đến cảnh giới rất cao, có thể nói là hoàn hảo, nhưng sau một trăm chiêu, nàng ta rõ ràng không chịu được nữa, nhanh chóng nhận thua, chắp tay đưa Tư Tuyết Y vào vòng loại bốn.  “Cảm ơn sư tỷ đã nhường”.  Tư Tuyết Y phe phẩy quạt xếp, chắp tay khiêm tốn nói.  “Ta không nhường đâu, sư đệ đã lọt vào vòng loại bốn thì ít nhất cũng phải giành được một vị trí trong ba hạng đầu cho Ma Nguyệt Sơn Trang chúng ta đấy”.  Tuy đã thua, nhưng thua trong tay đồng môn của mình, tâm trạng của công tử Thuỷ Nguyệt cũng không tệ lắm.  Lại thêm một người chiến thắng.  Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, điều này không khỏi khiến người ta nghi hoặc.  Cuộc chiến vòng loại bốn đã sắp kết thúc, chẳng lẽ hắn thật sự vắng mặt ư?  Trên ngai vàng Tử Thanh, Tần vương nhìn thoáng qua sau đó lên tiếng: “Trận thứ ba, công tử Tiểu Bạch đấu với công tử Thanh Sơn”.  Theo quy định thì Lâm Nhất đã thua, chỉ có thể tranh đấu trong nhóm thua cuộc, không thể tranh giành ba vị trí đầu.  Tất nhiên, nếu đối phương sẵn sàng lựa chọn hình thức địa ngục thì sẽ có một chút hi vọng, nhưng Tần vương tin rằng dù Lâm Nhất có đến cũng sẽ không thật sự chọn hình thức địa ngục.  Chưa kể tới độ khó của việc đánh luân phiên, chỉ tính đến hình phạt khi thua đã đủ khiến người ta phải suy nghĩ thật kĩ.  Một khi đã chọn hình thức địa ngục sẽ không có đường lui.  Một là thắng, được cả thiên hạ chú ý, đứng trên quần hùng; hai là thua, thất bại thảm hại, mất hết tất cả.  Trên chiến đài vương giả, Bạch Lê Hiên và Nhạc Thanh lần lượt lên đài.  Bạch Lê Hiên rút kiếm ra khỏi vỏ, tay cầm kiếm sắc, kiếm thế đảo quanh người, hắn ta và kiếm như hoà làm một thể. Kết hợp với uy áp Thánh thể, hắn ta đứng trên chiến đài mang lại cảm giác vô cùng sắc bén, mạnh không gì cản nổi.  Khi kiếm trong tay hắn ta chỉ về phía Nhạc Thanh, mọi người bất chợt có một ảo giác.  Nhạc Thanh giống như đã chết.  Kiếm thế của hắn ta hoàn toàn áp đảo sự sắc bén của Nhạc Thanh, làm cho mọi người chỉ cảm nhận được một khí tức trên chiến đài.   Đó chính là kiếm của Bạch Lê Hiên, chỉ có kiếm của hắn ta toả ra hào quang rực rỡ chói mắt.  “Chết tiệt!”  Nhạc Thanh hơi xấu hổ, loại ưu thế áp đảo này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhất thời cho thấy danh hiệu công tử của hắn ta chỉ có danh chứ không có thực.  Kể cả Phong Dã, dù thua rất thảm nhưng hắn ta đã bức Tần Vũ phải thi triển Huyền Dương Quyết triệt để, thậm chí còn đánh với đối phương mấy chiêu, để mọi người được chứng kiến thực lực chân chính của Tần Vũ, thua không oan chút nào. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể thấy bất luận là công tử Thuỷ Nguyệt hay Tư Tuyết Y, cả hai đều có khát vọng với vòng loại bốn. Tuy rằng đến từ cùng một tông môn, nhưng khi chiến đấu họ không hề nương tay.  Sau cùng Tư Tuyết Y đã có nước cờ cao hơn, thắng công tử Thuỷ Nguyệt nửa chiêu.  Hắn ta dùng quạt làm kiếm, thi triển Yên Vân kiếm pháp tấn công bất ngờ theo một cách khác, đi theo con đường mà người ngoài không thể nào hiểu được.  Mặc dù công tử Thuỷ Nguyệt đã tu luyện Yên Vân kiếm pháp đến cảnh giới rất cao, có thể nói là hoàn hảo, nhưng sau một trăm chiêu, nàng ta rõ ràng không chịu được nữa, nhanh chóng nhận thua, chắp tay đưa Tư Tuyết Y vào vòng loại bốn.  “Cảm ơn sư tỷ đã nhường”.  Tư Tuyết Y phe phẩy quạt xếp, chắp tay khiêm tốn nói.  “Ta không nhường đâu, sư đệ đã lọt vào vòng loại bốn thì ít nhất cũng phải giành được một vị trí trong ba hạng đầu cho Ma Nguyệt Sơn Trang chúng ta đấy”.  Tuy đã thua, nhưng thua trong tay đồng môn của mình, tâm trạng của công tử Thuỷ Nguyệt cũng không tệ lắm.  Lại thêm một người chiến thắng.  Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, điều này không khỏi khiến người ta nghi hoặc.  Cuộc chiến vòng loại bốn đã sắp kết thúc, chẳng lẽ hắn thật sự vắng mặt ư?  Trên ngai vàng Tử Thanh, Tần vương nhìn thoáng qua sau đó lên tiếng: “Trận thứ ba, công tử Tiểu Bạch đấu với công tử Thanh Sơn”.  Theo quy định thì Lâm Nhất đã thua, chỉ có thể tranh đấu trong nhóm thua cuộc, không thể tranh giành ba vị trí đầu.  Tất nhiên, nếu đối phương sẵn sàng lựa chọn hình thức địa ngục thì sẽ có một chút hi vọng, nhưng Tần vương tin rằng dù Lâm Nhất có đến cũng sẽ không thật sự chọn hình thức địa ngục.  Chưa kể tới độ khó của việc đánh luân phiên, chỉ tính đến hình phạt khi thua đã đủ khiến người ta phải suy nghĩ thật kĩ.  Một khi đã chọn hình thức địa ngục sẽ không có đường lui.  Một là thắng, được cả thiên hạ chú ý, đứng trên quần hùng; hai là thua, thất bại thảm hại, mất hết tất cả.  Trên chiến đài vương giả, Bạch Lê Hiên và Nhạc Thanh lần lượt lên đài.  Bạch Lê Hiên rút kiếm ra khỏi vỏ, tay cầm kiếm sắc, kiếm thế đảo quanh người, hắn ta và kiếm như hoà làm một thể. Kết hợp với uy áp Thánh thể, hắn ta đứng trên chiến đài mang lại cảm giác vô cùng sắc bén, mạnh không gì cản nổi.  Khi kiếm trong tay hắn ta chỉ về phía Nhạc Thanh, mọi người bất chợt có một ảo giác.  Nhạc Thanh giống như đã chết.  Kiếm thế của hắn ta hoàn toàn áp đảo sự sắc bén của Nhạc Thanh, làm cho mọi người chỉ cảm nhận được một khí tức trên chiến đài.   Đó chính là kiếm của Bạch Lê Hiên, chỉ có kiếm của hắn ta toả ra hào quang rực rỡ chói mắt.  “Chết tiệt!”  Nhạc Thanh hơi xấu hổ, loại ưu thế áp đảo này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhất thời cho thấy danh hiệu công tử của hắn ta chỉ có danh chứ không có thực.  Kể cả Phong Dã, dù thua rất thảm nhưng hắn ta đã bức Tần Vũ phải thi triển Huyền Dương Quyết triệt để, thậm chí còn đánh với đối phương mấy chiêu, để mọi người được chứng kiến thực lực chân chính của Tần Vũ, thua không oan chút nào. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể thấy bất luận là công tử Thuỷ Nguyệt hay Tư Tuyết Y, cả hai đều có khát vọng với vòng loại bốn. Tuy rằng đến từ cùng một tông môn, nhưng khi chiến đấu họ không hề nương tay.  Sau cùng Tư Tuyết Y đã có nước cờ cao hơn, thắng công tử Thuỷ Nguyệt nửa chiêu.  Hắn ta dùng quạt làm kiếm, thi triển Yên Vân kiếm pháp tấn công bất ngờ theo một cách khác, đi theo con đường mà người ngoài không thể nào hiểu được.  Mặc dù công tử Thuỷ Nguyệt đã tu luyện Yên Vân kiếm pháp đến cảnh giới rất cao, có thể nói là hoàn hảo, nhưng sau một trăm chiêu, nàng ta rõ ràng không chịu được nữa, nhanh chóng nhận thua, chắp tay đưa Tư Tuyết Y vào vòng loại bốn.  “Cảm ơn sư tỷ đã nhường”.  Tư Tuyết Y phe phẩy quạt xếp, chắp tay khiêm tốn nói.  “Ta không nhường đâu, sư đệ đã lọt vào vòng loại bốn thì ít nhất cũng phải giành được một vị trí trong ba hạng đầu cho Ma Nguyệt Sơn Trang chúng ta đấy”.  Tuy đã thua, nhưng thua trong tay đồng môn của mình, tâm trạng của công tử Thuỷ Nguyệt cũng không tệ lắm.  Lại thêm một người chiến thắng.  Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, điều này không khỏi khiến người ta nghi hoặc.  Cuộc chiến vòng loại bốn đã sắp kết thúc, chẳng lẽ hắn thật sự vắng mặt ư?  Trên ngai vàng Tử Thanh, Tần vương nhìn thoáng qua sau đó lên tiếng: “Trận thứ ba, công tử Tiểu Bạch đấu với công tử Thanh Sơn”.  Theo quy định thì Lâm Nhất đã thua, chỉ có thể tranh đấu trong nhóm thua cuộc, không thể tranh giành ba vị trí đầu.  Tất nhiên, nếu đối phương sẵn sàng lựa chọn hình thức địa ngục thì sẽ có một chút hi vọng, nhưng Tần vương tin rằng dù Lâm Nhất có đến cũng sẽ không thật sự chọn hình thức địa ngục.  Chưa kể tới độ khó của việc đánh luân phiên, chỉ tính đến hình phạt khi thua đã đủ khiến người ta phải suy nghĩ thật kĩ.  Một khi đã chọn hình thức địa ngục sẽ không có đường lui.  Một là thắng, được cả thiên hạ chú ý, đứng trên quần hùng; hai là thua, thất bại thảm hại, mất hết tất cả.  Trên chiến đài vương giả, Bạch Lê Hiên và Nhạc Thanh lần lượt lên đài.  Bạch Lê Hiên rút kiếm ra khỏi vỏ, tay cầm kiếm sắc, kiếm thế đảo quanh người, hắn ta và kiếm như hoà làm một thể. Kết hợp với uy áp Thánh thể, hắn ta đứng trên chiến đài mang lại cảm giác vô cùng sắc bén, mạnh không gì cản nổi.  Khi kiếm trong tay hắn ta chỉ về phía Nhạc Thanh, mọi người bất chợt có một ảo giác.  Nhạc Thanh giống như đã chết.  Kiếm thế của hắn ta hoàn toàn áp đảo sự sắc bén của Nhạc Thanh, làm cho mọi người chỉ cảm nhận được một khí tức trên chiến đài.   Đó chính là kiếm của Bạch Lê Hiên, chỉ có kiếm của hắn ta toả ra hào quang rực rỡ chói mắt.  “Chết tiệt!”  Nhạc Thanh hơi xấu hổ, loại ưu thế áp đảo này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhất thời cho thấy danh hiệu công tử của hắn ta chỉ có danh chứ không có thực.  Kể cả Phong Dã, dù thua rất thảm nhưng hắn ta đã bức Tần Vũ phải thi triển Huyền Dương Quyết triệt để, thậm chí còn đánh với đối phương mấy chiêu, để mọi người được chứng kiến thực lực chân chính của Tần Vũ, thua không oan chút nào. 

Chương 1459