“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1477
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc cố ngăn cản, Tư Tuyết Y phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài. Thiên kính bay dưới ánh trăng, vân sinh kết hải lâu! Chiến đài vương giả xuất hiện dị tượng, trên mặt nước mờ mịt mây mù lượn quanh, một vầng trăng sáng nhô lên. Võ hồn! Tư Tuyết Y sử dụng võ hồn khiến người xem dưới chiến đài xôn xao, trước đó khi hắn ta đại chiến với công tử Trường Cát, võ hồn này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở! Nhưng vầng trăng sáng kia vừa thoát khỏi mây mù dâng lên từ trong nước, còn chưa bay lên không đã bị một tia kiếm mang quét tới từ trên không trung. Xoẹt! Trăng sáng thoáng chốc bị chém thành hai nửa, dưới hoa Tử Diên, thiếu niên áo xanh thu kiếm vào trong vỏ. Dị tượng vỡ tan, sắc mặt Tư Tuyết Y tái nhợt không chút màu máu, hắn ta quỳ một chân xuống đất. Hắn ta ngước mắt, nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Một kiếm chém vỡ vầng trăng, lúc trăng sáng còn chưa hoàn toàn dâng lên cao đã bị chém thành hai nửa. Võ hồn chấn động lòng người của Tư Tuyết Y không đợi mây tan, không đợi sương mù tản, không đợi trăng sáng từ từ dâng lên đã bị chém vỡ bằng một kiếm. Xung quanh quảng trường Long Môn có rất nhiều người cảm thán, Tư Tuyết Y còn chưa kịp lùi bước đã bị đánh bại rồi. Thua ngoài dự đoán của mọi người, thất bại thảm hại. “Sao có thể chứ? Ta còn tưởng Tư Tuyết Y gọi võ hồn ra, Lâm Nhất này sẽ gặp phiền phức nữa”. “Quá nhanh, ta đoán chắc Tư Tuyết Y không ngờ sẽ có chiêu kiếm đó”. “Chắc chắn không ngờ tới, nếu không hắn cũng sẽ không khiếp sợ như thế, nhìn ánh mắt của hắn chứng tỏ đến bây giờ vẫn không thể tin được”. “E rằng Lâm Nhất đã sớm đoán được hắn ta muốn gọi võ hồn rồi, nên vẫn luôn đợi hắn ta”. “Đáng sợ, cả quá trình áp đảo Tư Tuyết Y, hoàn toàn không cho hắn chút cơ hội nào, Lâm Nhất này mạnh thật đấy…” Vốn tưởng rằng đánh một trận với công tử Nham Tâm đã đủ nhìn thấu thực lực của hắn rồi, nhưng bây giờ mọi người lại phải suy đoán một lần nữa. “Thắng rồi!” Người của Lăng Tiêu Kiếm Các tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, trên mặt đều hiện lên ý cười. Cho dù thế nào, ít nhất Lâm Nhất không yếu thế trong chiến đài đầu tiên. “Thú vị đấy, ta còn chưa từng thua thảm hại như vậy bao giờ”. Tư Tuyết Y lấy lại tinh thần, rầu rĩ nói với Lâm Nhất, trên khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp khác thường của hắn ta tràn đầy vẻ mất mát. Không tranh được ba vị trí đầu, cả vị trí thứ tư cũng mất. Không thể không nói là có hơi thê thảm. “Ngươi nhìn thấu sơ hở trong võ hồn của ta từ bao giờ?” Trong mắt Tư Tuyết Y loé lên ánh sáng khác thường, hắn ta hỏi Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc cố ngăn cản, Tư Tuyết Y phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài. Thiên kính bay dưới ánh trăng, vân sinh kết hải lâu! Chiến đài vương giả xuất hiện dị tượng, trên mặt nước mờ mịt mây mù lượn quanh, một vầng trăng sáng nhô lên. Võ hồn! Tư Tuyết Y sử dụng võ hồn khiến người xem dưới chiến đài xôn xao, trước đó khi hắn ta đại chiến với công tử Trường Cát, võ hồn này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở! Nhưng vầng trăng sáng kia vừa thoát khỏi mây mù dâng lên từ trong nước, còn chưa bay lên không đã bị một tia kiếm mang quét tới từ trên không trung. Xoẹt! Trăng sáng thoáng chốc bị chém thành hai nửa, dưới hoa Tử Diên, thiếu niên áo xanh thu kiếm vào trong vỏ. Dị tượng vỡ tan, sắc mặt Tư Tuyết Y tái nhợt không chút màu máu, hắn ta quỳ một chân xuống đất. Hắn ta ngước mắt, nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Một kiếm chém vỡ vầng trăng, lúc trăng sáng còn chưa hoàn toàn dâng lên cao đã bị chém thành hai nửa. Võ hồn chấn động lòng người của Tư Tuyết Y không đợi mây tan, không đợi sương mù tản, không đợi trăng sáng từ từ dâng lên đã bị chém vỡ bằng một kiếm. Xung quanh quảng trường Long Môn có rất nhiều người cảm thán, Tư Tuyết Y còn chưa kịp lùi bước đã bị đánh bại rồi. Thua ngoài dự đoán của mọi người, thất bại thảm hại. “Sao có thể chứ? Ta còn tưởng Tư Tuyết Y gọi võ hồn ra, Lâm Nhất này sẽ gặp phiền phức nữa”. “Quá nhanh, ta đoán chắc Tư Tuyết Y không ngờ sẽ có chiêu kiếm đó”. “Chắc chắn không ngờ tới, nếu không hắn cũng sẽ không khiếp sợ như thế, nhìn ánh mắt của hắn chứng tỏ đến bây giờ vẫn không thể tin được”. “E rằng Lâm Nhất đã sớm đoán được hắn ta muốn gọi võ hồn rồi, nên vẫn luôn đợi hắn ta”. “Đáng sợ, cả quá trình áp đảo Tư Tuyết Y, hoàn toàn không cho hắn chút cơ hội nào, Lâm Nhất này mạnh thật đấy…” Vốn tưởng rằng đánh một trận với công tử Nham Tâm đã đủ nhìn thấu thực lực của hắn rồi, nhưng bây giờ mọi người lại phải suy đoán một lần nữa. “Thắng rồi!” Người của Lăng Tiêu Kiếm Các tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, trên mặt đều hiện lên ý cười. Cho dù thế nào, ít nhất Lâm Nhất không yếu thế trong chiến đài đầu tiên. “Thú vị đấy, ta còn chưa từng thua thảm hại như vậy bao giờ”. Tư Tuyết Y lấy lại tinh thần, rầu rĩ nói với Lâm Nhất, trên khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp khác thường của hắn ta tràn đầy vẻ mất mát. Không tranh được ba vị trí đầu, cả vị trí thứ tư cũng mất. Không thể không nói là có hơi thê thảm. “Ngươi nhìn thấu sơ hở trong võ hồn của ta từ bao giờ?” Trong mắt Tư Tuyết Y loé lên ánh sáng khác thường, hắn ta hỏi Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc cố ngăn cản, Tư Tuyết Y phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài. Thiên kính bay dưới ánh trăng, vân sinh kết hải lâu! Chiến đài vương giả xuất hiện dị tượng, trên mặt nước mờ mịt mây mù lượn quanh, một vầng trăng sáng nhô lên. Võ hồn! Tư Tuyết Y sử dụng võ hồn khiến người xem dưới chiến đài xôn xao, trước đó khi hắn ta đại chiến với công tử Trường Cát, võ hồn này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở! Nhưng vầng trăng sáng kia vừa thoát khỏi mây mù dâng lên từ trong nước, còn chưa bay lên không đã bị một tia kiếm mang quét tới từ trên không trung. Xoẹt! Trăng sáng thoáng chốc bị chém thành hai nửa, dưới hoa Tử Diên, thiếu niên áo xanh thu kiếm vào trong vỏ. Dị tượng vỡ tan, sắc mặt Tư Tuyết Y tái nhợt không chút màu máu, hắn ta quỳ một chân xuống đất. Hắn ta ngước mắt, nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Một kiếm chém vỡ vầng trăng, lúc trăng sáng còn chưa hoàn toàn dâng lên cao đã bị chém thành hai nửa. Võ hồn chấn động lòng người của Tư Tuyết Y không đợi mây tan, không đợi sương mù tản, không đợi trăng sáng từ từ dâng lên đã bị chém vỡ bằng một kiếm. Xung quanh quảng trường Long Môn có rất nhiều người cảm thán, Tư Tuyết Y còn chưa kịp lùi bước đã bị đánh bại rồi. Thua ngoài dự đoán của mọi người, thất bại thảm hại. “Sao có thể chứ? Ta còn tưởng Tư Tuyết Y gọi võ hồn ra, Lâm Nhất này sẽ gặp phiền phức nữa”. “Quá nhanh, ta đoán chắc Tư Tuyết Y không ngờ sẽ có chiêu kiếm đó”. “Chắc chắn không ngờ tới, nếu không hắn cũng sẽ không khiếp sợ như thế, nhìn ánh mắt của hắn chứng tỏ đến bây giờ vẫn không thể tin được”. “E rằng Lâm Nhất đã sớm đoán được hắn ta muốn gọi võ hồn rồi, nên vẫn luôn đợi hắn ta”. “Đáng sợ, cả quá trình áp đảo Tư Tuyết Y, hoàn toàn không cho hắn chút cơ hội nào, Lâm Nhất này mạnh thật đấy…” Vốn tưởng rằng đánh một trận với công tử Nham Tâm đã đủ nhìn thấu thực lực của hắn rồi, nhưng bây giờ mọi người lại phải suy đoán một lần nữa. “Thắng rồi!” Người của Lăng Tiêu Kiếm Các tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, trên mặt đều hiện lên ý cười. Cho dù thế nào, ít nhất Lâm Nhất không yếu thế trong chiến đài đầu tiên. “Thú vị đấy, ta còn chưa từng thua thảm hại như vậy bao giờ”. Tư Tuyết Y lấy lại tinh thần, rầu rĩ nói với Lâm Nhất, trên khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp khác thường của hắn ta tràn đầy vẻ mất mát. Không tranh được ba vị trí đầu, cả vị trí thứ tư cũng mất. Không thể không nói là có hơi thê thảm. “Ngươi nhìn thấu sơ hở trong võ hồn của ta từ bao giờ?” Trong mắt Tư Tuyết Y loé lên ánh sáng khác thường, hắn ta hỏi Lâm Nhất.