“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1537
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang không nhiều lời, lạnh lùng tung một chưởng. Phụt! Lâm Nhất chưa nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào đã hộc ra một búng máu, từ trên một vạn bậc thang rơi xuống. Đến khi hắn tiếp đất thì đã quay trở lại vị trí cũ. Lâm Nhất quỳ một chân dưới đất, nhìn từ xa, bóng lưng xinh đẹp trên đài cao tựa như đang đứng trên đỉnh núi, cao không với tới. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang lạnh giọng quát với vẻ mặt không cảm xúc, trong giọng nói của ông ta ẩn chứa giọng điệu không cho phép nghi ngờ, ra lệnh cho công chúa Phượng Hoa ngồi lên ngai vàng. “Không được”. Vẻ kiên quyết loé qua trong mắt Lâm Nhất, toàn bộ hoa Tử Diên ở vùng đan điền đều nở rộ, chân nguyên lập tức bùng nổ. Keng! Một tiếng kiếm ngân giòn giã vang lên, Lâm Nhất trông như một lưỡi đao, nhanh như tia chớp, bay thẳng lên cao. “Trò con kiến!” Dựa vào tu vi thâm hậu, lão giả áo tang đã chống đỡ được kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất, ông ta di chuyển tung thêm một chưởng. Bùm! Rất khó để hình dung cú chưởng này đáng sợ đến mức nào, đó là chênh lệch cảnh giới quá lớn, uy áp một chưởng hoàn toàn coi nhẹ những thủ đoạn xảo trá, một chưởng như biển trời mênh mông đánh xuống. Kiếm thế của Lâm Nhất sụp đổ, hắn hộc ra một búng máu, xương sườn còn phát ra tiếng đứt gãy. Trong lúc lùi nhanh về sau, hắn như một tia sáng đâm thẳng xuống đất. Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển dữ dội phát ra những tiếng nổ rất lớn, dư chấn lan rộng ra như sóng biển, khiến nhóm cấm vệ hoàng cung đều biến sắc. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lạnh giọng quát, giọng nói của ông ta ẩn chứa chân nguyên nghe như tiếng sấm. Vù! Nhưng ông ta vừa dứt lời, trên mặt đất mịt mù cát bụi, người thiếu niên áo xanh với khuôn mặt tái nhợt, quần áo nhếch nhác kia lại bay lên. Hắn không chút do dự, không hề dừng lại, xông thẳng về phía đài cao. “Chuyện này...” “Tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ mình có thể là đối thủ của lão giả áo tang ư?” “Lão giả áo tang đó là người hộ đạo của công chúa phải không? Thực lực của hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc”. “Hắn muốn chịu chết à?” Kinh ngạc mới đầu qua đi, trong mắt tất cả các cấm vệ và tộc lão trong đại điện hoàng cung đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Lúc này mọi người đều nhìn thấy được.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang không nhiều lời, lạnh lùng tung một chưởng. Phụt! Lâm Nhất chưa nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào đã hộc ra một búng máu, từ trên một vạn bậc thang rơi xuống. Đến khi hắn tiếp đất thì đã quay trở lại vị trí cũ. Lâm Nhất quỳ một chân dưới đất, nhìn từ xa, bóng lưng xinh đẹp trên đài cao tựa như đang đứng trên đỉnh núi, cao không với tới. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang lạnh giọng quát với vẻ mặt không cảm xúc, trong giọng nói của ông ta ẩn chứa giọng điệu không cho phép nghi ngờ, ra lệnh cho công chúa Phượng Hoa ngồi lên ngai vàng. “Không được”. Vẻ kiên quyết loé qua trong mắt Lâm Nhất, toàn bộ hoa Tử Diên ở vùng đan điền đều nở rộ, chân nguyên lập tức bùng nổ. Keng! Một tiếng kiếm ngân giòn giã vang lên, Lâm Nhất trông như một lưỡi đao, nhanh như tia chớp, bay thẳng lên cao. “Trò con kiến!” Dựa vào tu vi thâm hậu, lão giả áo tang đã chống đỡ được kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất, ông ta di chuyển tung thêm một chưởng. Bùm! Rất khó để hình dung cú chưởng này đáng sợ đến mức nào, đó là chênh lệch cảnh giới quá lớn, uy áp một chưởng hoàn toàn coi nhẹ những thủ đoạn xảo trá, một chưởng như biển trời mênh mông đánh xuống. Kiếm thế của Lâm Nhất sụp đổ, hắn hộc ra một búng máu, xương sườn còn phát ra tiếng đứt gãy. Trong lúc lùi nhanh về sau, hắn như một tia sáng đâm thẳng xuống đất. Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển dữ dội phát ra những tiếng nổ rất lớn, dư chấn lan rộng ra như sóng biển, khiến nhóm cấm vệ hoàng cung đều biến sắc. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lạnh giọng quát, giọng nói của ông ta ẩn chứa chân nguyên nghe như tiếng sấm. Vù! Nhưng ông ta vừa dứt lời, trên mặt đất mịt mù cát bụi, người thiếu niên áo xanh với khuôn mặt tái nhợt, quần áo nhếch nhác kia lại bay lên. Hắn không chút do dự, không hề dừng lại, xông thẳng về phía đài cao. “Chuyện này...” “Tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ mình có thể là đối thủ của lão giả áo tang ư?” “Lão giả áo tang đó là người hộ đạo của công chúa phải không? Thực lực của hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc”. “Hắn muốn chịu chết à?” Kinh ngạc mới đầu qua đi, trong mắt tất cả các cấm vệ và tộc lão trong đại điện hoàng cung đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Lúc này mọi người đều nhìn thấy được.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang không nhiều lời, lạnh lùng tung một chưởng. Phụt! Lâm Nhất chưa nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào đã hộc ra một búng máu, từ trên một vạn bậc thang rơi xuống. Đến khi hắn tiếp đất thì đã quay trở lại vị trí cũ. Lâm Nhất quỳ một chân dưới đất, nhìn từ xa, bóng lưng xinh đẹp trên đài cao tựa như đang đứng trên đỉnh núi, cao không với tới. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang lạnh giọng quát với vẻ mặt không cảm xúc, trong giọng nói của ông ta ẩn chứa giọng điệu không cho phép nghi ngờ, ra lệnh cho công chúa Phượng Hoa ngồi lên ngai vàng. “Không được”. Vẻ kiên quyết loé qua trong mắt Lâm Nhất, toàn bộ hoa Tử Diên ở vùng đan điền đều nở rộ, chân nguyên lập tức bùng nổ. Keng! Một tiếng kiếm ngân giòn giã vang lên, Lâm Nhất trông như một lưỡi đao, nhanh như tia chớp, bay thẳng lên cao. “Trò con kiến!” Dựa vào tu vi thâm hậu, lão giả áo tang đã chống đỡ được kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất, ông ta di chuyển tung thêm một chưởng. Bùm! Rất khó để hình dung cú chưởng này đáng sợ đến mức nào, đó là chênh lệch cảnh giới quá lớn, uy áp một chưởng hoàn toàn coi nhẹ những thủ đoạn xảo trá, một chưởng như biển trời mênh mông đánh xuống. Kiếm thế của Lâm Nhất sụp đổ, hắn hộc ra một búng máu, xương sườn còn phát ra tiếng đứt gãy. Trong lúc lùi nhanh về sau, hắn như một tia sáng đâm thẳng xuống đất. Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển dữ dội phát ra những tiếng nổ rất lớn, dư chấn lan rộng ra như sóng biển, khiến nhóm cấm vệ hoàng cung đều biến sắc. “Mời Thánh nữ lên ngôi!” Lão giả áo tang vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lạnh giọng quát, giọng nói của ông ta ẩn chứa chân nguyên nghe như tiếng sấm. Vù! Nhưng ông ta vừa dứt lời, trên mặt đất mịt mù cát bụi, người thiếu niên áo xanh với khuôn mặt tái nhợt, quần áo nhếch nhác kia lại bay lên. Hắn không chút do dự, không hề dừng lại, xông thẳng về phía đài cao. “Chuyện này...” “Tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ mình có thể là đối thủ của lão giả áo tang ư?” “Lão giả áo tang đó là người hộ đạo của công chúa phải không? Thực lực của hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc”. “Hắn muốn chịu chết à?” Kinh ngạc mới đầu qua đi, trong mắt tất cả các cấm vệ và tộc lão trong đại điện hoàng cung đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Lúc này mọi người đều nhìn thấy được.