“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1538

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang vẫn bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh, ông ta như một ngọn núi chắn trước mặt Tô Hàm Nguyệt.  Chỉ cần ông ta còn ở đây, bất cứ ai cũng không thể đến gần nàng ta, một sự tồn tại khiến người ta tuyệt vọng.  Nhưng đột nhiên mặt ông ta biến sắc, công chúa Phượng Hoa di chuyển, chỉ là nàng ta không bước về phía ngai vàng mà chợt xoay người lại, vươn tay đỡ lấy Lâm Nhất đang rơi xuống.  Thời gian như ngừng trôi, một nụ cười từ tận đáy lòng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhất.  Công chúa Phượng Hoa trước mặt hắn không còn đeo khăn che mặt, khuôn mặt đẹp tuyệt trần kia không phải Tô Hàm Nguyệt thì là ai!  Hắn nhìn Tô Hàm Nguyệt đang ở gần ngay trước mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ.  Hình như...  Hình như cách đây rất lâu, hắn đã từng nhìn đối phương ở khoảng cách gần như thế này, chỉ là đoạn ký ức ấy đã bị cố tình phong ấn, làm cho hắn không thể nhớ ra.  Nhưng bây giờ hoàn cảnh kích thích, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ.  Trong Tẩy Kiếm Các ở Thanh Vân Môn, nguyên chủ vô tình đi vào lại nhìn thấy một hình ảnh chói mắt. Trong hồ nước băng hàn, hơi nước mù mịt, người trần truồng nằm trong hồ là Tô Hàm Nguyệt!  Khuôn mặt ấy không còn một giọt máu, đôi môi đã chuyển sang màu tím đáng sợ vì đông lạnh, toàn thân cứng đờ.  Nguyên chủ sợ chết khiếp, hốt hoảng bế đối phương ra khỏi hồ, vẫn luôn ôm chặt đối phương, cố gắng dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho đối phương.  Nhưng hắn không để ý, khi thời gian dần trôi qua, sắc mặt nguyên chủ cũng dần tái nhợt, môi cũng trở nên tím tái.  Độc hàn bất giác đã chuyển dời qua người hắn.  Đợi đến khi Tô Hàm Nguyệt trở về từ cõi chết, chậm rãi mở mắt ra thì nguyên chủ đã hơi thở mỏng manh, đứng bên bờ vực cái chết.  Tô Hàm Nguyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nguyên chủ một hồi, sau đó mỉm cười, dường như đã quyết định điều gì đó.  Hình ảnh thay đổi.  Trong mông lung, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau. Độc hàn trong cơ thể nguyên chủ dần được hoá giải, nhờ âm dương giao hợp mà độc hàn trí mạng trong cơ thể Tô Hàm Nguyệt cũng xuất hiện sơ hở, việc giải độc triệt để chỉ là vấn đề thời gian.  Trong hiện thực, Lâm Nhất mừng rỡ, cứ mỗi lần ho khan là sẽ ho ra máu, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại không thể che giấu được.  Nhớ ra rồi, hắn đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.  Rất nhiều nghi vấn đều được làm rõ, thảo nào, thảo nào ngày đó khi Lâm Nhất nói sẽ trả ân tình, đã trả hết lại làm cho Tô Hàm Nguyệt tức hộc máu.  Bởi vì có một số chuyện Lâm Nhất đã quên, nhưng Tô Hàm Nguyệt chưa bao giờ quên.  Trong trí nhớ của nàng ta, trong linh hồn của nàng ta vẫn luôn cất giấu những thứ quan trọng và quý giá nhất.  Đó là mối uy hiếp duy nhất còn sót lại trên thế gian này dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, cao cao tại thượng của nàng ta.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang vẫn bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh, ông ta như một ngọn núi chắn trước mặt Tô Hàm Nguyệt.  Chỉ cần ông ta còn ở đây, bất cứ ai cũng không thể đến gần nàng ta, một sự tồn tại khiến người ta tuyệt vọng.  Nhưng đột nhiên mặt ông ta biến sắc, công chúa Phượng Hoa di chuyển, chỉ là nàng ta không bước về phía ngai vàng mà chợt xoay người lại, vươn tay đỡ lấy Lâm Nhất đang rơi xuống.  Thời gian như ngừng trôi, một nụ cười từ tận đáy lòng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhất.  Công chúa Phượng Hoa trước mặt hắn không còn đeo khăn che mặt, khuôn mặt đẹp tuyệt trần kia không phải Tô Hàm Nguyệt thì là ai!  Hắn nhìn Tô Hàm Nguyệt đang ở gần ngay trước mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ.  Hình như...  Hình như cách đây rất lâu, hắn đã từng nhìn đối phương ở khoảng cách gần như thế này, chỉ là đoạn ký ức ấy đã bị cố tình phong ấn, làm cho hắn không thể nhớ ra.  Nhưng bây giờ hoàn cảnh kích thích, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ.  Trong Tẩy Kiếm Các ở Thanh Vân Môn, nguyên chủ vô tình đi vào lại nhìn thấy một hình ảnh chói mắt. Trong hồ nước băng hàn, hơi nước mù mịt, người trần truồng nằm trong hồ là Tô Hàm Nguyệt!  Khuôn mặt ấy không còn một giọt máu, đôi môi đã chuyển sang màu tím đáng sợ vì đông lạnh, toàn thân cứng đờ.  Nguyên chủ sợ chết khiếp, hốt hoảng bế đối phương ra khỏi hồ, vẫn luôn ôm chặt đối phương, cố gắng dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho đối phương.  Nhưng hắn không để ý, khi thời gian dần trôi qua, sắc mặt nguyên chủ cũng dần tái nhợt, môi cũng trở nên tím tái.  Độc hàn bất giác đã chuyển dời qua người hắn.  Đợi đến khi Tô Hàm Nguyệt trở về từ cõi chết, chậm rãi mở mắt ra thì nguyên chủ đã hơi thở mỏng manh, đứng bên bờ vực cái chết.  Tô Hàm Nguyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nguyên chủ một hồi, sau đó mỉm cười, dường như đã quyết định điều gì đó.  Hình ảnh thay đổi.  Trong mông lung, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau. Độc hàn trong cơ thể nguyên chủ dần được hoá giải, nhờ âm dương giao hợp mà độc hàn trí mạng trong cơ thể Tô Hàm Nguyệt cũng xuất hiện sơ hở, việc giải độc triệt để chỉ là vấn đề thời gian.  Trong hiện thực, Lâm Nhất mừng rỡ, cứ mỗi lần ho khan là sẽ ho ra máu, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại không thể che giấu được.  Nhớ ra rồi, hắn đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.  Rất nhiều nghi vấn đều được làm rõ, thảo nào, thảo nào ngày đó khi Lâm Nhất nói sẽ trả ân tình, đã trả hết lại làm cho Tô Hàm Nguyệt tức hộc máu.  Bởi vì có một số chuyện Lâm Nhất đã quên, nhưng Tô Hàm Nguyệt chưa bao giờ quên.  Trong trí nhớ của nàng ta, trong linh hồn của nàng ta vẫn luôn cất giấu những thứ quan trọng và quý giá nhất.  Đó là mối uy hiếp duy nhất còn sót lại trên thế gian này dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, cao cao tại thượng của nàng ta.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão giả áo tang vẫn bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh, ông ta như một ngọn núi chắn trước mặt Tô Hàm Nguyệt.  Chỉ cần ông ta còn ở đây, bất cứ ai cũng không thể đến gần nàng ta, một sự tồn tại khiến người ta tuyệt vọng.  Nhưng đột nhiên mặt ông ta biến sắc, công chúa Phượng Hoa di chuyển, chỉ là nàng ta không bước về phía ngai vàng mà chợt xoay người lại, vươn tay đỡ lấy Lâm Nhất đang rơi xuống.  Thời gian như ngừng trôi, một nụ cười từ tận đáy lòng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhất.  Công chúa Phượng Hoa trước mặt hắn không còn đeo khăn che mặt, khuôn mặt đẹp tuyệt trần kia không phải Tô Hàm Nguyệt thì là ai!  Hắn nhìn Tô Hàm Nguyệt đang ở gần ngay trước mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ.  Hình như...  Hình như cách đây rất lâu, hắn đã từng nhìn đối phương ở khoảng cách gần như thế này, chỉ là đoạn ký ức ấy đã bị cố tình phong ấn, làm cho hắn không thể nhớ ra.  Nhưng bây giờ hoàn cảnh kích thích, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ.  Trong Tẩy Kiếm Các ở Thanh Vân Môn, nguyên chủ vô tình đi vào lại nhìn thấy một hình ảnh chói mắt. Trong hồ nước băng hàn, hơi nước mù mịt, người trần truồng nằm trong hồ là Tô Hàm Nguyệt!  Khuôn mặt ấy không còn một giọt máu, đôi môi đã chuyển sang màu tím đáng sợ vì đông lạnh, toàn thân cứng đờ.  Nguyên chủ sợ chết khiếp, hốt hoảng bế đối phương ra khỏi hồ, vẫn luôn ôm chặt đối phương, cố gắng dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho đối phương.  Nhưng hắn không để ý, khi thời gian dần trôi qua, sắc mặt nguyên chủ cũng dần tái nhợt, môi cũng trở nên tím tái.  Độc hàn bất giác đã chuyển dời qua người hắn.  Đợi đến khi Tô Hàm Nguyệt trở về từ cõi chết, chậm rãi mở mắt ra thì nguyên chủ đã hơi thở mỏng manh, đứng bên bờ vực cái chết.  Tô Hàm Nguyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nguyên chủ một hồi, sau đó mỉm cười, dường như đã quyết định điều gì đó.  Hình ảnh thay đổi.  Trong mông lung, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau. Độc hàn trong cơ thể nguyên chủ dần được hoá giải, nhờ âm dương giao hợp mà độc hàn trí mạng trong cơ thể Tô Hàm Nguyệt cũng xuất hiện sơ hở, việc giải độc triệt để chỉ là vấn đề thời gian.  Trong hiện thực, Lâm Nhất mừng rỡ, cứ mỗi lần ho khan là sẽ ho ra máu, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại không thể che giấu được.  Nhớ ra rồi, hắn đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.  Rất nhiều nghi vấn đều được làm rõ, thảo nào, thảo nào ngày đó khi Lâm Nhất nói sẽ trả ân tình, đã trả hết lại làm cho Tô Hàm Nguyệt tức hộc máu.  Bởi vì có một số chuyện Lâm Nhất đã quên, nhưng Tô Hàm Nguyệt chưa bao giờ quên.  Trong trí nhớ của nàng ta, trong linh hồn của nàng ta vẫn luôn cất giấu những thứ quan trọng và quý giá nhất.  Đó là mối uy hiếp duy nhất còn sót lại trên thế gian này dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, cao cao tại thượng của nàng ta.  

Chương 1538