“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1627

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết…  Trong đôi mắt thiếu niên bỗng bùng lên ánh sáng lấp lánh như các vì sao, sâu trong đáy mắt lập tức b ắn ra phong mang như điện.  Tiên Thiên kiếm ý hoàn chình, giờ phút này được phóng thích toàn bộ.  “Không chạy được đâu…”.  Bôn Lôi Trảm Điện!  Vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, cùng với tiếng hét lớn của thiếu niên, Táng Hoa Kiếm xuất khỏi vỏ.  Ào!  Bên dưới đám mây điện cuồn cuộn, Táng Hoa Kiếm tựa như một tia điện to dày từ bàn tay xẹt qua.  Uỳnh!  Kiếm mang như tia sét dữ tợn xộc thẳng xuống, xé rách tầng không tạo ra một rãnh sâu cỡ mười trượng, rộng ba trượng đang dần dần lan ra.  Đợi đến khi kiếm mang kia nuốt trọn ba con yêu thú.  Giữa không trung xuất hiện từng dám sương máu dày đặc.  Tựa như hoa nở vạn dặm, chỉ một thoáng, trường kiếm như điện, sơn hà như máu.  Hộc!  Nhìn đống lộn xộn trước mặt, Lâm Nhất cầm kiếm đứng thẳng, thở ra một hơi trọc khí thật dài.  Cuộc chiến này khiến hắn cảm thấy hết sức thoải mái, đáng tiếc Chân nguyên hao mất hơn một nửa.  Dù gì đây cũng là yêu thú Tử Phủ cấp bậc tinh anh, so với đám yêu thú bình thường một đấm là chết một con thì quả là vất vả hơn một chút.  Phải thăng cấp lên Tử Phủ mới được, nếu không cứ mãi trầy trật thế này, chẳng may gặp phải yêu nghiệt thực sự.  Thì nói cho cùng cũng chỉ có một chữ chết.  Vươn tay làm động tác thu lại, Lâm Nhất thu hết ba viên yêu đan đang được thiêu đốt bởi lôi hoả màu tím.  Ánh mắt tập trung nhìn Tử Hoả được bao hàm bên trong viên yêu đan này, Lâm Nhất lại nhìn qua vùng sương mù trên hồ Tử Vân đang dần tan đi.  Yêu thú ở đất này ngày thường lúc hấp thu linh khí trời đất đều sẽ bao hàm cả Tử Hoả.  Lâu dần tích luỹ cũng sẽ có được chút kết quả.  “Hồi phục Chân nguyên trước đã”.  Không nói thêm nữa, Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống.  Dư âm uy lực sau cuộc chiến trên mảnh đất này vẫn còn chưa tan đi, đủ để doạ cho những yêu thú khác không dám đến gần đây gây rối.  Trong rừng núi.  Hơn mười chiếc bóng đang lao vun vút xuyên qua rừng cây, đồng thời cũng vô cùng cẩn thận đánh giá vùng đất này.  Trên mặt đất thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy được thi thể không còn nguyên vẹn của yêu thú và võ giả, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ.  Con đường dẫn đến hồ Tử Vân này đã định là sẽ phải thấm đẫm máu tươi, thây chất thành núi. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết…  Trong đôi mắt thiếu niên bỗng bùng lên ánh sáng lấp lánh như các vì sao, sâu trong đáy mắt lập tức b ắn ra phong mang như điện.  Tiên Thiên kiếm ý hoàn chình, giờ phút này được phóng thích toàn bộ.  “Không chạy được đâu…”.  Bôn Lôi Trảm Điện!  Vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, cùng với tiếng hét lớn của thiếu niên, Táng Hoa Kiếm xuất khỏi vỏ.  Ào!  Bên dưới đám mây điện cuồn cuộn, Táng Hoa Kiếm tựa như một tia điện to dày từ bàn tay xẹt qua.  Uỳnh!  Kiếm mang như tia sét dữ tợn xộc thẳng xuống, xé rách tầng không tạo ra một rãnh sâu cỡ mười trượng, rộng ba trượng đang dần dần lan ra.  Đợi đến khi kiếm mang kia nuốt trọn ba con yêu thú.  Giữa không trung xuất hiện từng dám sương máu dày đặc.  Tựa như hoa nở vạn dặm, chỉ một thoáng, trường kiếm như điện, sơn hà như máu.  Hộc!  Nhìn đống lộn xộn trước mặt, Lâm Nhất cầm kiếm đứng thẳng, thở ra một hơi trọc khí thật dài.  Cuộc chiến này khiến hắn cảm thấy hết sức thoải mái, đáng tiếc Chân nguyên hao mất hơn một nửa.  Dù gì đây cũng là yêu thú Tử Phủ cấp bậc tinh anh, so với đám yêu thú bình thường một đấm là chết một con thì quả là vất vả hơn một chút.  Phải thăng cấp lên Tử Phủ mới được, nếu không cứ mãi trầy trật thế này, chẳng may gặp phải yêu nghiệt thực sự.  Thì nói cho cùng cũng chỉ có một chữ chết.  Vươn tay làm động tác thu lại, Lâm Nhất thu hết ba viên yêu đan đang được thiêu đốt bởi lôi hoả màu tím.  Ánh mắt tập trung nhìn Tử Hoả được bao hàm bên trong viên yêu đan này, Lâm Nhất lại nhìn qua vùng sương mù trên hồ Tử Vân đang dần tan đi.  Yêu thú ở đất này ngày thường lúc hấp thu linh khí trời đất đều sẽ bao hàm cả Tử Hoả.  Lâu dần tích luỹ cũng sẽ có được chút kết quả.  “Hồi phục Chân nguyên trước đã”.  Không nói thêm nữa, Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống.  Dư âm uy lực sau cuộc chiến trên mảnh đất này vẫn còn chưa tan đi, đủ để doạ cho những yêu thú khác không dám đến gần đây gây rối.  Trong rừng núi.  Hơn mười chiếc bóng đang lao vun vút xuyên qua rừng cây, đồng thời cũng vô cùng cẩn thận đánh giá vùng đất này.  Trên mặt đất thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy được thi thể không còn nguyên vẹn của yêu thú và võ giả, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ.  Con đường dẫn đến hồ Tử Vân này đã định là sẽ phải thấm đẫm máu tươi, thây chất thành núi. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết…  Trong đôi mắt thiếu niên bỗng bùng lên ánh sáng lấp lánh như các vì sao, sâu trong đáy mắt lập tức b ắn ra phong mang như điện.  Tiên Thiên kiếm ý hoàn chình, giờ phút này được phóng thích toàn bộ.  “Không chạy được đâu…”.  Bôn Lôi Trảm Điện!  Vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, cùng với tiếng hét lớn của thiếu niên, Táng Hoa Kiếm xuất khỏi vỏ.  Ào!  Bên dưới đám mây điện cuồn cuộn, Táng Hoa Kiếm tựa như một tia điện to dày từ bàn tay xẹt qua.  Uỳnh!  Kiếm mang như tia sét dữ tợn xộc thẳng xuống, xé rách tầng không tạo ra một rãnh sâu cỡ mười trượng, rộng ba trượng đang dần dần lan ra.  Đợi đến khi kiếm mang kia nuốt trọn ba con yêu thú.  Giữa không trung xuất hiện từng dám sương máu dày đặc.  Tựa như hoa nở vạn dặm, chỉ một thoáng, trường kiếm như điện, sơn hà như máu.  Hộc!  Nhìn đống lộn xộn trước mặt, Lâm Nhất cầm kiếm đứng thẳng, thở ra một hơi trọc khí thật dài.  Cuộc chiến này khiến hắn cảm thấy hết sức thoải mái, đáng tiếc Chân nguyên hao mất hơn một nửa.  Dù gì đây cũng là yêu thú Tử Phủ cấp bậc tinh anh, so với đám yêu thú bình thường một đấm là chết một con thì quả là vất vả hơn một chút.  Phải thăng cấp lên Tử Phủ mới được, nếu không cứ mãi trầy trật thế này, chẳng may gặp phải yêu nghiệt thực sự.  Thì nói cho cùng cũng chỉ có một chữ chết.  Vươn tay làm động tác thu lại, Lâm Nhất thu hết ba viên yêu đan đang được thiêu đốt bởi lôi hoả màu tím.  Ánh mắt tập trung nhìn Tử Hoả được bao hàm bên trong viên yêu đan này, Lâm Nhất lại nhìn qua vùng sương mù trên hồ Tử Vân đang dần tan đi.  Yêu thú ở đất này ngày thường lúc hấp thu linh khí trời đất đều sẽ bao hàm cả Tử Hoả.  Lâu dần tích luỹ cũng sẽ có được chút kết quả.  “Hồi phục Chân nguyên trước đã”.  Không nói thêm nữa, Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống.  Dư âm uy lực sau cuộc chiến trên mảnh đất này vẫn còn chưa tan đi, đủ để doạ cho những yêu thú khác không dám đến gần đây gây rối.  Trong rừng núi.  Hơn mười chiếc bóng đang lao vun vút xuyên qua rừng cây, đồng thời cũng vô cùng cẩn thận đánh giá vùng đất này.  Trên mặt đất thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy được thi thể không còn nguyên vẹn của yêu thú và võ giả, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ.  Con đường dẫn đến hồ Tử Vân này đã định là sẽ phải thấm đẫm máu tươi, thây chất thành núi. 

Chương 1627