“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1628

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một hàng người đang di chuyển này chính là người của thư viện Thiên Phủ, biểu cảm của bọn họ bình tĩnh, không hề có ý định nhìn đến tình hình thê thảm bên cạnh.  Bước chân lên con đường tu hành Võ đạo đã định là bước trên con đường không thể quay đầu, có thể tu hành đến cảnh giới như bọn họ.  Thì đã từng gặp phải không ít giết chóc và những cái chết thê thảm.  Bạch Vân đi theo phía sau Liễu Vân Yên, nha đầu này cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau cắn môi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng cả một vùng phía sau mù mịt khói bụi, thị lực có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhìn thấy được cái gì.  Một hồi sau, Bạch Vân cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Liễu sư tỷ, Lâm đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”  Những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng thoảng vẻ lo lắng, biểu cảm của bọn họ khá là phức tạp.  Không thể không nói, Lâm Nhất đã dùng thực lực của bản thân để chinh phục hết đám đệ tử thuộc cấp chuẩn bá chủ luôn kiêu ngạo này.  Cho dù bọn họ có không biết điều thì cũng biết, nếu không phải có Lâm Nhất ra tay chặn lại ba con yêu thú này.  Thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.  Chắc chắn sẽ phải có người bị thương, thậm chí… tử vong!  Trước mắt đường đi vô cùng thông thoáng rộng rãi, hồ Tử Vân cũng gần ngay trước mắt, những thế lực có thể thuận buồm xuôi gió như bọn họ thì cũng rất ít.  Có được những thứ này rõ ràng đều là nhờ cả vào Lâm Nhất.  “Sư tỷ, hay là phái hai người quay lại xem Lâm Nhất thế nào”.  Có đệ tử của thư viện Thiên Phủ cũng không nhịn được khẽ giọng nói.  Liễu Vân Yên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, khẽ giọng nói: “Thú vị, trước đó các ngươi không phải cực kỳ có thành kiến với hắn hay sao, bây giờ thế nào lại quan tâm hắn như vậy”.  “Sư tỷ, chúng ta cũng không phải là người không biết điều…”.  Mấy người cười gượng gạo đáp.  Lâm Nhất chỉ phẩy tay đã khiến bốn tinh anh của lầu Huyết Vũ phải quỳ trên đất cầu xin tha mạng.  Tung ra một quyền đã làm Lãnh Dật phải chịu không ít khổ.  Thực lực này không phục cũng không được!  Thư viện Thiên Phủ và lầu Huyết Vũ đã kết duyên từ lâu, trong một khoảng thời gian rất dài chưa từng được thắng một trận đã đời như vậy, khiến đối phương phải thua đến mất hết cả thể diện.  Trong mắt tất cả mọi người, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sung sướng vô cùng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một hàng người đang di chuyển này chính là người của thư viện Thiên Phủ, biểu cảm của bọn họ bình tĩnh, không hề có ý định nhìn đến tình hình thê thảm bên cạnh.  Bước chân lên con đường tu hành Võ đạo đã định là bước trên con đường không thể quay đầu, có thể tu hành đến cảnh giới như bọn họ.  Thì đã từng gặp phải không ít giết chóc và những cái chết thê thảm.  Bạch Vân đi theo phía sau Liễu Vân Yên, nha đầu này cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau cắn môi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng cả một vùng phía sau mù mịt khói bụi, thị lực có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhìn thấy được cái gì.  Một hồi sau, Bạch Vân cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Liễu sư tỷ, Lâm đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”  Những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng thoảng vẻ lo lắng, biểu cảm của bọn họ khá là phức tạp.  Không thể không nói, Lâm Nhất đã dùng thực lực của bản thân để chinh phục hết đám đệ tử thuộc cấp chuẩn bá chủ luôn kiêu ngạo này.  Cho dù bọn họ có không biết điều thì cũng biết, nếu không phải có Lâm Nhất ra tay chặn lại ba con yêu thú này.  Thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.  Chắc chắn sẽ phải có người bị thương, thậm chí… tử vong!  Trước mắt đường đi vô cùng thông thoáng rộng rãi, hồ Tử Vân cũng gần ngay trước mắt, những thế lực có thể thuận buồm xuôi gió như bọn họ thì cũng rất ít.  Có được những thứ này rõ ràng đều là nhờ cả vào Lâm Nhất.  “Sư tỷ, hay là phái hai người quay lại xem Lâm Nhất thế nào”.  Có đệ tử của thư viện Thiên Phủ cũng không nhịn được khẽ giọng nói.  Liễu Vân Yên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, khẽ giọng nói: “Thú vị, trước đó các ngươi không phải cực kỳ có thành kiến với hắn hay sao, bây giờ thế nào lại quan tâm hắn như vậy”.  “Sư tỷ, chúng ta cũng không phải là người không biết điều…”.  Mấy người cười gượng gạo đáp.  Lâm Nhất chỉ phẩy tay đã khiến bốn tinh anh của lầu Huyết Vũ phải quỳ trên đất cầu xin tha mạng.  Tung ra một quyền đã làm Lãnh Dật phải chịu không ít khổ.  Thực lực này không phục cũng không được!  Thư viện Thiên Phủ và lầu Huyết Vũ đã kết duyên từ lâu, trong một khoảng thời gian rất dài chưa từng được thắng một trận đã đời như vậy, khiến đối phương phải thua đến mất hết cả thể diện.  Trong mắt tất cả mọi người, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sung sướng vô cùng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một hàng người đang di chuyển này chính là người của thư viện Thiên Phủ, biểu cảm của bọn họ bình tĩnh, không hề có ý định nhìn đến tình hình thê thảm bên cạnh.  Bước chân lên con đường tu hành Võ đạo đã định là bước trên con đường không thể quay đầu, có thể tu hành đến cảnh giới như bọn họ.  Thì đã từng gặp phải không ít giết chóc và những cái chết thê thảm.  Bạch Vân đi theo phía sau Liễu Vân Yên, nha đầu này cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau cắn môi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng cả một vùng phía sau mù mịt khói bụi, thị lực có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhìn thấy được cái gì.  Một hồi sau, Bạch Vân cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Liễu sư tỷ, Lâm đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”  Những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng thoảng vẻ lo lắng, biểu cảm của bọn họ khá là phức tạp.  Không thể không nói, Lâm Nhất đã dùng thực lực của bản thân để chinh phục hết đám đệ tử thuộc cấp chuẩn bá chủ luôn kiêu ngạo này.  Cho dù bọn họ có không biết điều thì cũng biết, nếu không phải có Lâm Nhất ra tay chặn lại ba con yêu thú này.  Thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.  Chắc chắn sẽ phải có người bị thương, thậm chí… tử vong!  Trước mắt đường đi vô cùng thông thoáng rộng rãi, hồ Tử Vân cũng gần ngay trước mắt, những thế lực có thể thuận buồm xuôi gió như bọn họ thì cũng rất ít.  Có được những thứ này rõ ràng đều là nhờ cả vào Lâm Nhất.  “Sư tỷ, hay là phái hai người quay lại xem Lâm Nhất thế nào”.  Có đệ tử của thư viện Thiên Phủ cũng không nhịn được khẽ giọng nói.  Liễu Vân Yên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, khẽ giọng nói: “Thú vị, trước đó các ngươi không phải cực kỳ có thành kiến với hắn hay sao, bây giờ thế nào lại quan tâm hắn như vậy”.  “Sư tỷ, chúng ta cũng không phải là người không biết điều…”.  Mấy người cười gượng gạo đáp.  Lâm Nhất chỉ phẩy tay đã khiến bốn tinh anh của lầu Huyết Vũ phải quỳ trên đất cầu xin tha mạng.  Tung ra một quyền đã làm Lãnh Dật phải chịu không ít khổ.  Thực lực này không phục cũng không được!  Thư viện Thiên Phủ và lầu Huyết Vũ đã kết duyên từ lâu, trong một khoảng thời gian rất dài chưa từng được thắng một trận đã đời như vậy, khiến đối phương phải thua đến mất hết cả thể diện.  Trong mắt tất cả mọi người, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sung sướng vô cùng.  

Chương 1628