“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1674

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi họ đi, Liễu Vân Yên mới hỏi, nàng ta nhìn mặt nói chuyện, sớm đã nhìn ra manh mối từ nét mặt của Du trưởng lão.  Du trưởng lão khẽ thở dài: “Địa vị thấp nhất của khách khanh thư viện Thiên Phủ cũng tương đương với đãi ngộ của đệ tử nội môn, trước giờ luôn tranh giành quyết liệt. Ngày thường còn được, có đệ tử nòng cốt đề cử, khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nhưng lần này không khéo là nha đầu Mặc Linh cũng đề cử một người, là đường ca nhà nàng ta”.  “Mặc Linh sư tỷ?”  Vừa nhắc tới cái tên này, Liễu Vân Yên lập tức chau mày.Trong số các đệ tử nòng cốt, thực lực của Mặc Linh cũng thuộc hàng đầu, bản thân cũng là con cháu dòng chính của Mặc gia.  Trong thành U Châu có rất nhiều thế gia, nội tình không hề thua kém thư viện Thiên Phủ, Mặc gia chính là một trong số đó.  Nàng ta đề cử đường ca làm khách khanh của thư viện Thiên Phủ, trọng lượng này lớn hơn nàng rất nhiều.  “Có hơi khó...”  “Thật sự không được đâu. Ngươi cứ quên đi, ta sẽ bồi thường cho Lâm Nhất bằng cách khác”.  Du trưởng lão hỏi dò.  “Không được!”  Liễu Vân Yên quả quyết từ chối: “Ta không quan tâm có được hay không, nhưng ta nhất định sẽ đề cử danh ngạch này. Còn việc xung đột với Mặc Linh sư tỷ thì cứ để tông môn quyết định”.  Du trưởng lão cười khổ, không tiếp tục khuyên nữa.  Ông ta hiểu tính cách của nha đầu này, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.  Chỉ là ông ta hơi tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch như thế nào mà có thể khiến đồ đệ của ông ta không ngại đắc tội nha đầu Mặc Linh.  ...  “Lâm đại ca, viện này có tên là lầu Yên Ba, nơi Liễu sư tỷ từng ở trước đây và cũng là chỗ ở tốt nhất trong thư viện, không thua kém gì đệ tử nội môn. Tối nay huynh tạm thời ở đây đi, đợi ngày mai trở thành khách khanh, để xem các trưởng lão có đổi chỗ ở cho huynh không, có điều...”  Bạch Vân dẫn Lâm Nhất đến một viện lạc cạnh hồ, nhẹ nhàng giới thiệu, sau đó muốn nói lại thôi.  “Muội sao vậy, có gì thì cứ nói đi”.  Lâm Nhất cười bảo.  “Lâm đại ca, e rằng vị trí khách khanh này của huynh sẽ có chút trở ngại”.  Bạch Vân cúi đầu, nhỏ giọng đáp.  Lâm Nhất cười thầm, nha đầu này cũng không ngốc lắm, nhưng hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì à?”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi họ đi, Liễu Vân Yên mới hỏi, nàng ta nhìn mặt nói chuyện, sớm đã nhìn ra manh mối từ nét mặt của Du trưởng lão.  Du trưởng lão khẽ thở dài: “Địa vị thấp nhất của khách khanh thư viện Thiên Phủ cũng tương đương với đãi ngộ của đệ tử nội môn, trước giờ luôn tranh giành quyết liệt. Ngày thường còn được, có đệ tử nòng cốt đề cử, khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nhưng lần này không khéo là nha đầu Mặc Linh cũng đề cử một người, là đường ca nhà nàng ta”.  “Mặc Linh sư tỷ?”  Vừa nhắc tới cái tên này, Liễu Vân Yên lập tức chau mày.Trong số các đệ tử nòng cốt, thực lực của Mặc Linh cũng thuộc hàng đầu, bản thân cũng là con cháu dòng chính của Mặc gia.  Trong thành U Châu có rất nhiều thế gia, nội tình không hề thua kém thư viện Thiên Phủ, Mặc gia chính là một trong số đó.  Nàng ta đề cử đường ca làm khách khanh của thư viện Thiên Phủ, trọng lượng này lớn hơn nàng rất nhiều.  “Có hơi khó...”  “Thật sự không được đâu. Ngươi cứ quên đi, ta sẽ bồi thường cho Lâm Nhất bằng cách khác”.  Du trưởng lão hỏi dò.  “Không được!”  Liễu Vân Yên quả quyết từ chối: “Ta không quan tâm có được hay không, nhưng ta nhất định sẽ đề cử danh ngạch này. Còn việc xung đột với Mặc Linh sư tỷ thì cứ để tông môn quyết định”.  Du trưởng lão cười khổ, không tiếp tục khuyên nữa.  Ông ta hiểu tính cách của nha đầu này, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.  Chỉ là ông ta hơi tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch như thế nào mà có thể khiến đồ đệ của ông ta không ngại đắc tội nha đầu Mặc Linh.  ...  “Lâm đại ca, viện này có tên là lầu Yên Ba, nơi Liễu sư tỷ từng ở trước đây và cũng là chỗ ở tốt nhất trong thư viện, không thua kém gì đệ tử nội môn. Tối nay huynh tạm thời ở đây đi, đợi ngày mai trở thành khách khanh, để xem các trưởng lão có đổi chỗ ở cho huynh không, có điều...”  Bạch Vân dẫn Lâm Nhất đến một viện lạc cạnh hồ, nhẹ nhàng giới thiệu, sau đó muốn nói lại thôi.  “Muội sao vậy, có gì thì cứ nói đi”.  Lâm Nhất cười bảo.  “Lâm đại ca, e rằng vị trí khách khanh này của huynh sẽ có chút trở ngại”.  Bạch Vân cúi đầu, nhỏ giọng đáp.  Lâm Nhất cười thầm, nha đầu này cũng không ngốc lắm, nhưng hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì à?”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi họ đi, Liễu Vân Yên mới hỏi, nàng ta nhìn mặt nói chuyện, sớm đã nhìn ra manh mối từ nét mặt của Du trưởng lão.  Du trưởng lão khẽ thở dài: “Địa vị thấp nhất của khách khanh thư viện Thiên Phủ cũng tương đương với đãi ngộ của đệ tử nội môn, trước giờ luôn tranh giành quyết liệt. Ngày thường còn được, có đệ tử nòng cốt đề cử, khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nhưng lần này không khéo là nha đầu Mặc Linh cũng đề cử một người, là đường ca nhà nàng ta”.  “Mặc Linh sư tỷ?”  Vừa nhắc tới cái tên này, Liễu Vân Yên lập tức chau mày.Trong số các đệ tử nòng cốt, thực lực của Mặc Linh cũng thuộc hàng đầu, bản thân cũng là con cháu dòng chính của Mặc gia.  Trong thành U Châu có rất nhiều thế gia, nội tình không hề thua kém thư viện Thiên Phủ, Mặc gia chính là một trong số đó.  Nàng ta đề cử đường ca làm khách khanh của thư viện Thiên Phủ, trọng lượng này lớn hơn nàng rất nhiều.  “Có hơi khó...”  “Thật sự không được đâu. Ngươi cứ quên đi, ta sẽ bồi thường cho Lâm Nhất bằng cách khác”.  Du trưởng lão hỏi dò.  “Không được!”  Liễu Vân Yên quả quyết từ chối: “Ta không quan tâm có được hay không, nhưng ta nhất định sẽ đề cử danh ngạch này. Còn việc xung đột với Mặc Linh sư tỷ thì cứ để tông môn quyết định”.  Du trưởng lão cười khổ, không tiếp tục khuyên nữa.  Ông ta hiểu tính cách của nha đầu này, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.  Chỉ là ông ta hơi tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch như thế nào mà có thể khiến đồ đệ của ông ta không ngại đắc tội nha đầu Mặc Linh.  ...  “Lâm đại ca, viện này có tên là lầu Yên Ba, nơi Liễu sư tỷ từng ở trước đây và cũng là chỗ ở tốt nhất trong thư viện, không thua kém gì đệ tử nội môn. Tối nay huynh tạm thời ở đây đi, đợi ngày mai trở thành khách khanh, để xem các trưởng lão có đổi chỗ ở cho huynh không, có điều...”  Bạch Vân dẫn Lâm Nhất đến một viện lạc cạnh hồ, nhẹ nhàng giới thiệu, sau đó muốn nói lại thôi.  “Muội sao vậy, có gì thì cứ nói đi”.  Lâm Nhất cười bảo.  “Lâm đại ca, e rằng vị trí khách khanh này của huynh sẽ có chút trở ngại”.  Bạch Vân cúi đầu, nhỏ giọng đáp.  Lâm Nhất cười thầm, nha đầu này cũng không ngốc lắm, nhưng hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì à?”  

Chương 1674