“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1675
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Cũng đúng nhỉ, ta đã nghĩ tới, sao Lâm đại ca không nghĩ tới được chứ. Lâm đại ca, ta cáo từ trước, ta ở cách đây không xa, khi nào có thời gian thì huynh đến tìm ta chơi nhé?” Bạch Vân chỉ vào căn biệt lâu cách đây vài ngôi nhà, ngượng ngùng nói. “Ừm”. Sau khi tiễn nha đầu này đi, nụ cười trên mặt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn lẩm bẩm: “Xem ra thật sự có chút rắc rối”. Nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Tạm thời cứ xem thử thư viện Thiên Phủ có thể giở trò gì. Lâm Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy hộp đựng kiếm trên lưng xuống, chậm rãi mở ra. Kiếm Táng Hoa yên tĩnh nằm trong hộp đựng kiếm tràn ngập cánh hoa. Lâm Nhất cầm kiếm, chân nguyên bạc ở vùng Tử Phủ từ từ rót vào trong đó, thân kiếm lập tức rung lên dữ dội. Cảm giác huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông tràn ngập toàn thân. Khi vỏ kiếm lắc lư đến mức không thể ức chế thân kiếm, Lâm Nhất cảm nhận được một sức mạnh đang bành trướng, sôi trào trong cơ thể. Khí thế của hắn cũng tăng vọt lên đến mức cao nhất. Keng! Kiếm Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ, kiếm quang màu bạc loá mắt lập tức chiếu sáng cả lầu Yên Ba hơi tối tăm này. Lâm Nhất nhẩm niệm, luồng kiếm thế kinh khủng này lập tức biến mất. Hắn đã có thể khống chế, thu phóng kiếm thế sắc bén và đáng sợ này tuỳ theo ý của mình. Dưới vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, thiếu niên trông có vẻ chất phác, nhưng nếu ai dám khinh thường hắn, đợi đến khi rút kiếm, sự sắc bén và vinh dự thuộc về công tử Táng Hoa sẽ khiến đối thủ biết sợ hãi là gì. Ngày hôm sau. Trời vừa hừng sáng, Liễu Vân Yên đã đến viện lạc của Lâm Nhất. “Liễu cô nương tới sớm thật, cô đã có kết quả chưa?” Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng hỏi. Liễu Vân Yên gật đầu: “Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng ta đã đề cử như đã hứa với ngươi. Bây giờ phải đến Ngự Thư Đường để các trưởng lão xem xét”. Hai người vừa nói, vừa cùng nhau đi đến Ngự Thư Đường. Trên đường đi gặp rất nhiều đệ tử của thư viện, sau khi nhìn thấy Liễu Vân Yên, họ đều cung kính thi lễ. Còn có rất nhiều giáo viên đang giới thiệu về tác dụng kì diệu của Linh văn, các đệ tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chăm chú lắng nghe. “Linh văn được truyền thừa từ Đạo văn của thời hoang cổ, nhưng nó cũng có phân chia thuộc tính, đại khái có thể chia thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Linh văn thuộc tính kim sắc bén và cứng rắn, thường dùng để luyện chế binh khí; Linh văn thuộc tính mộc thường dùng để luyện chế con rối; Linh văn thuộc tính thuỷ thường khắc lên đan dược; còn Linh văn thuộc tính hoả, trong cuồng bạo ẩn chứa sức phá hoại rất mạnh, thường dùng để cản địch và giết người; Linh văn thuộc tính thổ thì không cần nói nhiều, việc bố trí trận pháp không thể thiếu nó”. “Dĩ nhiên không có gì là tuyệt đối. Đây chỉ là cách nói chung thôi, Huyền sư cao siêu có thể dùng Linh văn thuộc tính thuỷ để nhẩm niệm giết kẻ địch, cũng có thể dùng Linh văn thuộc tính hoả táo bạo để cường hoá hiệu quả của đan dược. Ngoài ra còn có rất nhiều Linh văn thuộc tính biến dị, ví dụ như Linh văn phong, Linh văn hàn băng, Linh văn lôi điện... Tất cả đều là những loại Linh văn rất phức tạp, nhưng cũng cực kì mạnh”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Cũng đúng nhỉ, ta đã nghĩ tới, sao Lâm đại ca không nghĩ tới được chứ. Lâm đại ca, ta cáo từ trước, ta ở cách đây không xa, khi nào có thời gian thì huynh đến tìm ta chơi nhé?” Bạch Vân chỉ vào căn biệt lâu cách đây vài ngôi nhà, ngượng ngùng nói. “Ừm”. Sau khi tiễn nha đầu này đi, nụ cười trên mặt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn lẩm bẩm: “Xem ra thật sự có chút rắc rối”. Nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Tạm thời cứ xem thử thư viện Thiên Phủ có thể giở trò gì. Lâm Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy hộp đựng kiếm trên lưng xuống, chậm rãi mở ra. Kiếm Táng Hoa yên tĩnh nằm trong hộp đựng kiếm tràn ngập cánh hoa. Lâm Nhất cầm kiếm, chân nguyên bạc ở vùng Tử Phủ từ từ rót vào trong đó, thân kiếm lập tức rung lên dữ dội. Cảm giác huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông tràn ngập toàn thân. Khi vỏ kiếm lắc lư đến mức không thể ức chế thân kiếm, Lâm Nhất cảm nhận được một sức mạnh đang bành trướng, sôi trào trong cơ thể. Khí thế của hắn cũng tăng vọt lên đến mức cao nhất. Keng! Kiếm Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ, kiếm quang màu bạc loá mắt lập tức chiếu sáng cả lầu Yên Ba hơi tối tăm này. Lâm Nhất nhẩm niệm, luồng kiếm thế kinh khủng này lập tức biến mất. Hắn đã có thể khống chế, thu phóng kiếm thế sắc bén và đáng sợ này tuỳ theo ý của mình. Dưới vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, thiếu niên trông có vẻ chất phác, nhưng nếu ai dám khinh thường hắn, đợi đến khi rút kiếm, sự sắc bén và vinh dự thuộc về công tử Táng Hoa sẽ khiến đối thủ biết sợ hãi là gì. Ngày hôm sau. Trời vừa hừng sáng, Liễu Vân Yên đã đến viện lạc của Lâm Nhất. “Liễu cô nương tới sớm thật, cô đã có kết quả chưa?” Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng hỏi. Liễu Vân Yên gật đầu: “Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng ta đã đề cử như đã hứa với ngươi. Bây giờ phải đến Ngự Thư Đường để các trưởng lão xem xét”. Hai người vừa nói, vừa cùng nhau đi đến Ngự Thư Đường. Trên đường đi gặp rất nhiều đệ tử của thư viện, sau khi nhìn thấy Liễu Vân Yên, họ đều cung kính thi lễ. Còn có rất nhiều giáo viên đang giới thiệu về tác dụng kì diệu của Linh văn, các đệ tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chăm chú lắng nghe. “Linh văn được truyền thừa từ Đạo văn của thời hoang cổ, nhưng nó cũng có phân chia thuộc tính, đại khái có thể chia thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Linh văn thuộc tính kim sắc bén và cứng rắn, thường dùng để luyện chế binh khí; Linh văn thuộc tính mộc thường dùng để luyện chế con rối; Linh văn thuộc tính thuỷ thường khắc lên đan dược; còn Linh văn thuộc tính hoả, trong cuồng bạo ẩn chứa sức phá hoại rất mạnh, thường dùng để cản địch và giết người; Linh văn thuộc tính thổ thì không cần nói nhiều, việc bố trí trận pháp không thể thiếu nó”. “Dĩ nhiên không có gì là tuyệt đối. Đây chỉ là cách nói chung thôi, Huyền sư cao siêu có thể dùng Linh văn thuộc tính thuỷ để nhẩm niệm giết kẻ địch, cũng có thể dùng Linh văn thuộc tính hoả táo bạo để cường hoá hiệu quả của đan dược. Ngoài ra còn có rất nhiều Linh văn thuộc tính biến dị, ví dụ như Linh văn phong, Linh văn hàn băng, Linh văn lôi điện... Tất cả đều là những loại Linh văn rất phức tạp, nhưng cũng cực kì mạnh”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Cũng đúng nhỉ, ta đã nghĩ tới, sao Lâm đại ca không nghĩ tới được chứ. Lâm đại ca, ta cáo từ trước, ta ở cách đây không xa, khi nào có thời gian thì huynh đến tìm ta chơi nhé?” Bạch Vân chỉ vào căn biệt lâu cách đây vài ngôi nhà, ngượng ngùng nói. “Ừm”. Sau khi tiễn nha đầu này đi, nụ cười trên mặt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn lẩm bẩm: “Xem ra thật sự có chút rắc rối”. Nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Tạm thời cứ xem thử thư viện Thiên Phủ có thể giở trò gì. Lâm Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy hộp đựng kiếm trên lưng xuống, chậm rãi mở ra. Kiếm Táng Hoa yên tĩnh nằm trong hộp đựng kiếm tràn ngập cánh hoa. Lâm Nhất cầm kiếm, chân nguyên bạc ở vùng Tử Phủ từ từ rót vào trong đó, thân kiếm lập tức rung lên dữ dội. Cảm giác huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông tràn ngập toàn thân. Khi vỏ kiếm lắc lư đến mức không thể ức chế thân kiếm, Lâm Nhất cảm nhận được một sức mạnh đang bành trướng, sôi trào trong cơ thể. Khí thế của hắn cũng tăng vọt lên đến mức cao nhất. Keng! Kiếm Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ, kiếm quang màu bạc loá mắt lập tức chiếu sáng cả lầu Yên Ba hơi tối tăm này. Lâm Nhất nhẩm niệm, luồng kiếm thế kinh khủng này lập tức biến mất. Hắn đã có thể khống chế, thu phóng kiếm thế sắc bén và đáng sợ này tuỳ theo ý của mình. Dưới vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, thiếu niên trông có vẻ chất phác, nhưng nếu ai dám khinh thường hắn, đợi đến khi rút kiếm, sự sắc bén và vinh dự thuộc về công tử Táng Hoa sẽ khiến đối thủ biết sợ hãi là gì. Ngày hôm sau. Trời vừa hừng sáng, Liễu Vân Yên đã đến viện lạc của Lâm Nhất. “Liễu cô nương tới sớm thật, cô đã có kết quả chưa?” Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng hỏi. Liễu Vân Yên gật đầu: “Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng ta đã đề cử như đã hứa với ngươi. Bây giờ phải đến Ngự Thư Đường để các trưởng lão xem xét”. Hai người vừa nói, vừa cùng nhau đi đến Ngự Thư Đường. Trên đường đi gặp rất nhiều đệ tử của thư viện, sau khi nhìn thấy Liễu Vân Yên, họ đều cung kính thi lễ. Còn có rất nhiều giáo viên đang giới thiệu về tác dụng kì diệu của Linh văn, các đệ tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chăm chú lắng nghe. “Linh văn được truyền thừa từ Đạo văn của thời hoang cổ, nhưng nó cũng có phân chia thuộc tính, đại khái có thể chia thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Linh văn thuộc tính kim sắc bén và cứng rắn, thường dùng để luyện chế binh khí; Linh văn thuộc tính mộc thường dùng để luyện chế con rối; Linh văn thuộc tính thuỷ thường khắc lên đan dược; còn Linh văn thuộc tính hoả, trong cuồng bạo ẩn chứa sức phá hoại rất mạnh, thường dùng để cản địch và giết người; Linh văn thuộc tính thổ thì không cần nói nhiều, việc bố trí trận pháp không thể thiếu nó”. “Dĩ nhiên không có gì là tuyệt đối. Đây chỉ là cách nói chung thôi, Huyền sư cao siêu có thể dùng Linh văn thuộc tính thuỷ để nhẩm niệm giết kẻ địch, cũng có thể dùng Linh văn thuộc tính hoả táo bạo để cường hoá hiệu quả của đan dược. Ngoài ra còn có rất nhiều Linh văn thuộc tính biến dị, ví dụ như Linh văn phong, Linh văn hàn băng, Linh văn lôi điện... Tất cả đều là những loại Linh văn rất phức tạp, nhưng cũng cực kì mạnh”.