“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1676
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nghe thấy nội dung thú vị, Lâm Nhất chợt dừng lại, lắng nghe một lúc. Nghe thật mới lạ, rất nhiều ý nghĩ được sáng tỏ, so với võ đạo thì Linh văn cũng rộng lớn không kém và có rất nhiều kiến thức. “Lâm công tử có vẻ hiểu rất nhiều về Linh văn”. Liễu Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất thì cười bảo. “Ta chỉ biết một số kiến thức cơ bản thôi”. Lâm Nhất cười đáp, không nói gì nhiều. Hắn có thể vẽ được Linh văn nhị phẩm phức tạp, nhưng quả thật không hiểu gì về những kiến thức cơ bản của Linh văn. Chẳng hạn như thuộc tính Linh văn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói. Hai người thoải mái trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Ngự Thư Đường.Ngự Thư Đường này cùng loại với điện Trưởng Lão của tông môn, là trọng địa trong thư viện, người không phận sự không được phép đến gần. Cạch! Vừa đẩy cửa vào, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được bầu không khí trang trọng và nghiêm túc, bên trong có hơn mười vị trưởng lão của thư viện Thiên Phủ. Phần lớn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ âm dương hợp nhất, thậm chí có một vài vị đã đạt đến Âm Dương viên mãn đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là có thể thăng cấp lên Thiên Phách rồi. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, có thể nói Mai hộ pháp là một người trên vạn người, nhưng nếu đặt ở đây thì ông ấy cũng không có gì đáng để người khác chú ý. Còn ông lão đang ngồi ở vị trí trung tâm thì khí tức k hủng bố bộc phát từ trên người ông ta càng khiến Lâm Nhất cảm thấy kiêng kị. Cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất thầm kinh ngạc, không ngờ trong Ngự Thư Đường lại bày ra trận thế to như vậy, hơn nữa còn có cao thủ Thiên Phách siêu cấp tọa trấn. “Cảnh giới Âm Huyền tiểu thành ư? Với tu vi như thế, miễn cưỡng có đủ tư cách làm chấp sự khách khanh rồi… Tuy nhiên, tuổi có hơi nhỏ, còn chưa đến hai mươi à?” “Tu vi có hơi thấp, cảm nhận khí tức của hắn thì e là vừa bước vào Tử Phủ mà thôi. Nửa tháng trước vẫn còn ở cảnh giới Huyền Võ, với tu vi như thế thì sao có thể đảm đương vị trí chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ? E là sẽ khiến nhiều người không phục!” “Chính xác! Tuy rằng có suất trở thành đệ tử cốt cán, nhưng cũng không thể qua loa được”. “Nếu đạt đến trình độ Linh Văn thì trở thành đệ tử của thư viện Thiên Phủ ta cũng không phải là tệ. Khách khanh thì… quả thật không ổn cho lắm!” “Đúng, với tầm tuổi này mà đã thăng cấp lên Tử Phủ thì dư sức trở thành đệ tử nội môn”. Lâm Nhất vừa bước vào thì nghe được rất nhiều âm thanh phê phán. Ánh mắt của những ông lão này đúng là rất “độc”, vừa gặp đã có thể nhìn thấu được Lâm Nhất, phần lớn đều âm thầm lắc đầu. “Yên lặng!” Chợt, ông lão cảnh giới Thiên Phách đang ngồi ở vị trí trung tâm hừ lạnh một tiếng, tiếng bàn tán trong Ngự Thư Đường lập tức lắng xuống, không còn ai dám làm ồn. “Lâm Nhất, đây là tiền bối Đường Du, người phát ngôn của Ngự Thư Đường”. Liễu Vân Yên thì thầm bên tai Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nghe thấy nội dung thú vị, Lâm Nhất chợt dừng lại, lắng nghe một lúc. Nghe thật mới lạ, rất nhiều ý nghĩ được sáng tỏ, so với võ đạo thì Linh văn cũng rộng lớn không kém và có rất nhiều kiến thức. “Lâm công tử có vẻ hiểu rất nhiều về Linh văn”. Liễu Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất thì cười bảo. “Ta chỉ biết một số kiến thức cơ bản thôi”. Lâm Nhất cười đáp, không nói gì nhiều. Hắn có thể vẽ được Linh văn nhị phẩm phức tạp, nhưng quả thật không hiểu gì về những kiến thức cơ bản của Linh văn. Chẳng hạn như thuộc tính Linh văn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói. Hai người thoải mái trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Ngự Thư Đường.Ngự Thư Đường này cùng loại với điện Trưởng Lão của tông môn, là trọng địa trong thư viện, người không phận sự không được phép đến gần. Cạch! Vừa đẩy cửa vào, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được bầu không khí trang trọng và nghiêm túc, bên trong có hơn mười vị trưởng lão của thư viện Thiên Phủ. Phần lớn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ âm dương hợp nhất, thậm chí có một vài vị đã đạt đến Âm Dương viên mãn đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là có thể thăng cấp lên Thiên Phách rồi. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, có thể nói Mai hộ pháp là một người trên vạn người, nhưng nếu đặt ở đây thì ông ấy cũng không có gì đáng để người khác chú ý. Còn ông lão đang ngồi ở vị trí trung tâm thì khí tức k hủng bố bộc phát từ trên người ông ta càng khiến Lâm Nhất cảm thấy kiêng kị. Cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất thầm kinh ngạc, không ngờ trong Ngự Thư Đường lại bày ra trận thế to như vậy, hơn nữa còn có cao thủ Thiên Phách siêu cấp tọa trấn. “Cảnh giới Âm Huyền tiểu thành ư? Với tu vi như thế, miễn cưỡng có đủ tư cách làm chấp sự khách khanh rồi… Tuy nhiên, tuổi có hơi nhỏ, còn chưa đến hai mươi à?” “Tu vi có hơi thấp, cảm nhận khí tức của hắn thì e là vừa bước vào Tử Phủ mà thôi. Nửa tháng trước vẫn còn ở cảnh giới Huyền Võ, với tu vi như thế thì sao có thể đảm đương vị trí chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ? E là sẽ khiến nhiều người không phục!” “Chính xác! Tuy rằng có suất trở thành đệ tử cốt cán, nhưng cũng không thể qua loa được”. “Nếu đạt đến trình độ Linh Văn thì trở thành đệ tử của thư viện Thiên Phủ ta cũng không phải là tệ. Khách khanh thì… quả thật không ổn cho lắm!” “Đúng, với tầm tuổi này mà đã thăng cấp lên Tử Phủ thì dư sức trở thành đệ tử nội môn”. Lâm Nhất vừa bước vào thì nghe được rất nhiều âm thanh phê phán. Ánh mắt của những ông lão này đúng là rất “độc”, vừa gặp đã có thể nhìn thấu được Lâm Nhất, phần lớn đều âm thầm lắc đầu. “Yên lặng!” Chợt, ông lão cảnh giới Thiên Phách đang ngồi ở vị trí trung tâm hừ lạnh một tiếng, tiếng bàn tán trong Ngự Thư Đường lập tức lắng xuống, không còn ai dám làm ồn. “Lâm Nhất, đây là tiền bối Đường Du, người phát ngôn của Ngự Thư Đường”. Liễu Vân Yên thì thầm bên tai Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nghe thấy nội dung thú vị, Lâm Nhất chợt dừng lại, lắng nghe một lúc. Nghe thật mới lạ, rất nhiều ý nghĩ được sáng tỏ, so với võ đạo thì Linh văn cũng rộng lớn không kém và có rất nhiều kiến thức. “Lâm công tử có vẻ hiểu rất nhiều về Linh văn”. Liễu Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất thì cười bảo. “Ta chỉ biết một số kiến thức cơ bản thôi”. Lâm Nhất cười đáp, không nói gì nhiều. Hắn có thể vẽ được Linh văn nhị phẩm phức tạp, nhưng quả thật không hiểu gì về những kiến thức cơ bản của Linh văn. Chẳng hạn như thuộc tính Linh văn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói. Hai người thoải mái trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Ngự Thư Đường.Ngự Thư Đường này cùng loại với điện Trưởng Lão của tông môn, là trọng địa trong thư viện, người không phận sự không được phép đến gần. Cạch! Vừa đẩy cửa vào, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được bầu không khí trang trọng và nghiêm túc, bên trong có hơn mười vị trưởng lão của thư viện Thiên Phủ. Phần lớn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ âm dương hợp nhất, thậm chí có một vài vị đã đạt đến Âm Dương viên mãn đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là có thể thăng cấp lên Thiên Phách rồi. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, có thể nói Mai hộ pháp là một người trên vạn người, nhưng nếu đặt ở đây thì ông ấy cũng không có gì đáng để người khác chú ý. Còn ông lão đang ngồi ở vị trí trung tâm thì khí tức k hủng bố bộc phát từ trên người ông ta càng khiến Lâm Nhất cảm thấy kiêng kị. Cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất thầm kinh ngạc, không ngờ trong Ngự Thư Đường lại bày ra trận thế to như vậy, hơn nữa còn có cao thủ Thiên Phách siêu cấp tọa trấn. “Cảnh giới Âm Huyền tiểu thành ư? Với tu vi như thế, miễn cưỡng có đủ tư cách làm chấp sự khách khanh rồi… Tuy nhiên, tuổi có hơi nhỏ, còn chưa đến hai mươi à?” “Tu vi có hơi thấp, cảm nhận khí tức của hắn thì e là vừa bước vào Tử Phủ mà thôi. Nửa tháng trước vẫn còn ở cảnh giới Huyền Võ, với tu vi như thế thì sao có thể đảm đương vị trí chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ? E là sẽ khiến nhiều người không phục!” “Chính xác! Tuy rằng có suất trở thành đệ tử cốt cán, nhưng cũng không thể qua loa được”. “Nếu đạt đến trình độ Linh Văn thì trở thành đệ tử của thư viện Thiên Phủ ta cũng không phải là tệ. Khách khanh thì… quả thật không ổn cho lắm!” “Đúng, với tầm tuổi này mà đã thăng cấp lên Tử Phủ thì dư sức trở thành đệ tử nội môn”. Lâm Nhất vừa bước vào thì nghe được rất nhiều âm thanh phê phán. Ánh mắt của những ông lão này đúng là rất “độc”, vừa gặp đã có thể nhìn thấu được Lâm Nhất, phần lớn đều âm thầm lắc đầu. “Yên lặng!” Chợt, ông lão cảnh giới Thiên Phách đang ngồi ở vị trí trung tâm hừ lạnh một tiếng, tiếng bàn tán trong Ngự Thư Đường lập tức lắng xuống, không còn ai dám làm ồn. “Lâm Nhất, đây là tiền bối Đường Du, người phát ngôn của Ngự Thư Đường”. Liễu Vân Yên thì thầm bên tai Lâm Nhất.