“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1749
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba tên đệ tử cốt cán, lại có thêm Cổ Phong trấn thủ, e là Lâm Nhất khó thoát. Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử nội môn vốn ghen ghét và bất mãn với Lâm Nhất lập tức bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui. “Các ngươi muốn làm gì…”, trên đài cao, Cung Minh đang canh giữ ở cửa, khi thấy vẻ mặt âm u và quái đản của Cổ Phong, hắn ta hoảng sợ nói. Bốp! Nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì Khổng Tuyên đã vung tay tát một cái. “Ngươi chỉ là một tên chấp sự khách khanh, thấy chúng ta không biết hành lễ thì thôi đi, vậy mà còn dám mở miệng chất vấn? Không biết sống chết!”, thanh niên áo xanh sầm mặt, trầm giọng quát. Cung Minh cảm thấy mặt mình đau rát, khóe miệng rỉ ra máu tươi, giận mà không dám nói gì. Cổ Phong thì chẳng thèm để tâm đến hắn ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Nơi có ngọn lửa cao hơn một trượng kia chính là lối vào mật cảnh Hỏa Ngục. “Ca, hôm đó, tên này cùng một bọn với Lâm Nhất!” Ánh mắt Cổ Đằng lóe lên tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt Cung Minh lập tức thay đổi.“Loại phế vật này thì ngươi tự mà ra tay đi, tìm Lâm Nhất trước đã, ta muốn cho hắn biết cái giá đắt phải trả khi làm sai”. Cổ Phong lộ vẻ khinh thường, thản nhiên nói. “Không được đi!” Nhưng ngay khi hắn ta sắp nhấc chân thì Cung Minh bỗng liều mạng xông đến, cố chấp ngăn trước người bọn họ mặc dù mặt hắn ta đã bị đánh sưng lên một bên. Không thể để mấy người này tiến vào được. Ngẫm lại, hiện tại Lâm Nhất đang tu luyện bên trong, không hề có chút phòng bị, lỡ như đám người này đột nhiên ra tay thì e là hắn khó sống. Lâm Nhất đã tín nhiệm giao cho hắn ta canh giữ ở đây, thì đương nhiên, không có lý do gì mà hắn ta lại để Cổ Phong dễ dàng tiến vào mật cảnh Hỏa Ngục được. “Xem ra cũng có chút khí phách đấy, chỉ tiếc…”, Cổ Phong nhếch miệng cười khẩy. “Đáng tiếc chỉ là một tên chấp sự khách khanh mà thôi, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là đồ phế vật, ha ha ha!”, không đợi Cổ Phong ra tay, Khổng Tuyên đã bật cười một cách khoái trá, sau đó mặt hắn ta trở nên vặn vẹo và dữ tợn, vung tay đánh ra một chưởng. Răng rắc! Cung Minh chỉ là một võ giả Âm Huyền tiểu thành, sao có thể so với một võ giả Âm Huyền đại thành như hắn được? Ngay khi Cung Minh vừa giơ cánh tay lên đỡ thì xương cổ tay đã bị đập nát. “Quỳ xuống!” Khổng Tuyên cười dữ tợn, bàn tay hướng về phía đỉnh đầu Cung Minh, ấn mạnh xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba tên đệ tử cốt cán, lại có thêm Cổ Phong trấn thủ, e là Lâm Nhất khó thoát. Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử nội môn vốn ghen ghét và bất mãn với Lâm Nhất lập tức bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui. “Các ngươi muốn làm gì…”, trên đài cao, Cung Minh đang canh giữ ở cửa, khi thấy vẻ mặt âm u và quái đản của Cổ Phong, hắn ta hoảng sợ nói. Bốp! Nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì Khổng Tuyên đã vung tay tát một cái. “Ngươi chỉ là một tên chấp sự khách khanh, thấy chúng ta không biết hành lễ thì thôi đi, vậy mà còn dám mở miệng chất vấn? Không biết sống chết!”, thanh niên áo xanh sầm mặt, trầm giọng quát. Cung Minh cảm thấy mặt mình đau rát, khóe miệng rỉ ra máu tươi, giận mà không dám nói gì. Cổ Phong thì chẳng thèm để tâm đến hắn ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Nơi có ngọn lửa cao hơn một trượng kia chính là lối vào mật cảnh Hỏa Ngục. “Ca, hôm đó, tên này cùng một bọn với Lâm Nhất!” Ánh mắt Cổ Đằng lóe lên tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt Cung Minh lập tức thay đổi.“Loại phế vật này thì ngươi tự mà ra tay đi, tìm Lâm Nhất trước đã, ta muốn cho hắn biết cái giá đắt phải trả khi làm sai”. Cổ Phong lộ vẻ khinh thường, thản nhiên nói. “Không được đi!” Nhưng ngay khi hắn ta sắp nhấc chân thì Cung Minh bỗng liều mạng xông đến, cố chấp ngăn trước người bọn họ mặc dù mặt hắn ta đã bị đánh sưng lên một bên. Không thể để mấy người này tiến vào được. Ngẫm lại, hiện tại Lâm Nhất đang tu luyện bên trong, không hề có chút phòng bị, lỡ như đám người này đột nhiên ra tay thì e là hắn khó sống. Lâm Nhất đã tín nhiệm giao cho hắn ta canh giữ ở đây, thì đương nhiên, không có lý do gì mà hắn ta lại để Cổ Phong dễ dàng tiến vào mật cảnh Hỏa Ngục được. “Xem ra cũng có chút khí phách đấy, chỉ tiếc…”, Cổ Phong nhếch miệng cười khẩy. “Đáng tiếc chỉ là một tên chấp sự khách khanh mà thôi, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là đồ phế vật, ha ha ha!”, không đợi Cổ Phong ra tay, Khổng Tuyên đã bật cười một cách khoái trá, sau đó mặt hắn ta trở nên vặn vẹo và dữ tợn, vung tay đánh ra một chưởng. Răng rắc! Cung Minh chỉ là một võ giả Âm Huyền tiểu thành, sao có thể so với một võ giả Âm Huyền đại thành như hắn được? Ngay khi Cung Minh vừa giơ cánh tay lên đỡ thì xương cổ tay đã bị đập nát. “Quỳ xuống!” Khổng Tuyên cười dữ tợn, bàn tay hướng về phía đỉnh đầu Cung Minh, ấn mạnh xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba tên đệ tử cốt cán, lại có thêm Cổ Phong trấn thủ, e là Lâm Nhất khó thoát. Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử nội môn vốn ghen ghét và bất mãn với Lâm Nhất lập tức bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui. “Các ngươi muốn làm gì…”, trên đài cao, Cung Minh đang canh giữ ở cửa, khi thấy vẻ mặt âm u và quái đản của Cổ Phong, hắn ta hoảng sợ nói. Bốp! Nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì Khổng Tuyên đã vung tay tát một cái. “Ngươi chỉ là một tên chấp sự khách khanh, thấy chúng ta không biết hành lễ thì thôi đi, vậy mà còn dám mở miệng chất vấn? Không biết sống chết!”, thanh niên áo xanh sầm mặt, trầm giọng quát. Cung Minh cảm thấy mặt mình đau rát, khóe miệng rỉ ra máu tươi, giận mà không dám nói gì. Cổ Phong thì chẳng thèm để tâm đến hắn ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Nơi có ngọn lửa cao hơn một trượng kia chính là lối vào mật cảnh Hỏa Ngục. “Ca, hôm đó, tên này cùng một bọn với Lâm Nhất!” Ánh mắt Cổ Đằng lóe lên tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt Cung Minh lập tức thay đổi.“Loại phế vật này thì ngươi tự mà ra tay đi, tìm Lâm Nhất trước đã, ta muốn cho hắn biết cái giá đắt phải trả khi làm sai”. Cổ Phong lộ vẻ khinh thường, thản nhiên nói. “Không được đi!” Nhưng ngay khi hắn ta sắp nhấc chân thì Cung Minh bỗng liều mạng xông đến, cố chấp ngăn trước người bọn họ mặc dù mặt hắn ta đã bị đánh sưng lên một bên. Không thể để mấy người này tiến vào được. Ngẫm lại, hiện tại Lâm Nhất đang tu luyện bên trong, không hề có chút phòng bị, lỡ như đám người này đột nhiên ra tay thì e là hắn khó sống. Lâm Nhất đã tín nhiệm giao cho hắn ta canh giữ ở đây, thì đương nhiên, không có lý do gì mà hắn ta lại để Cổ Phong dễ dàng tiến vào mật cảnh Hỏa Ngục được. “Xem ra cũng có chút khí phách đấy, chỉ tiếc…”, Cổ Phong nhếch miệng cười khẩy. “Đáng tiếc chỉ là một tên chấp sự khách khanh mà thôi, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là đồ phế vật, ha ha ha!”, không đợi Cổ Phong ra tay, Khổng Tuyên đã bật cười một cách khoái trá, sau đó mặt hắn ta trở nên vặn vẹo và dữ tợn, vung tay đánh ra một chưởng. Răng rắc! Cung Minh chỉ là một võ giả Âm Huyền tiểu thành, sao có thể so với một võ giả Âm Huyền đại thành như hắn được? Ngay khi Cung Minh vừa giơ cánh tay lên đỡ thì xương cổ tay đã bị đập nát. “Quỳ xuống!” Khổng Tuyên cười dữ tợn, bàn tay hướng về phía đỉnh đầu Cung Minh, ấn mạnh xuống.