“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1750
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đúng lúc này, đài cao bắt đầu rung chuyển, ở khu vực trung tâm, ngay lối vào hừng hực lửa xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo. Thoáng thấy được có một nhà tù bị nghiền nát, ầm ầm rơi rụng. Sắc mặt mấy người Cổ Phong và Khổng Tuyên nhanh chóng thay đổi, trong mắt bọn họ lóe lên tia rung động. Bởi lẽ, có người phá vỡ nhà tù Hỏa Ngục. “Nhà tù Hỏa Ngục lại bị ai đó phá vỡ, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc”, Cổ Phong nhìn ra trước, lẩm bẩm nói. Lúc này, ngọn lửa đã cao hơn một trượng và đang không ngừng thiêu đốt. Ánh mắt Khổng Tuyên lóe lên tia chán ghét, mày hắn ta nhíu chặt: “Nếu không phải do tên phế vật này chắn đường thì nói không chừng chúng ta đã có thể cướp được một ít mảnh vỡ của nhà tù Hỏa Ngục, đây chính là vật đại bổ có thể sánh với tường thụy tứ phẩm đấy”. Càng nói càng hận, Khổng Tuyên lại duỗi tay ra tát cho Cung Minh một cái. “Dừng tay!” Nhưng khi hắn ta vừa giơ tay phải lên thì từ trong ngọn lửa trên đài cao, một bóng người chầm chậm bước ra. Thân khoác một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, không phải Lâm Nhất thì là ai? Sau khi nhìn rõ người đến, Cung Minh vội hô: “Lâm huynh đi mau, đám người này muốn gây sự với ngươi!” Liếc nhìn Cung Minh đang quỳ trên mặt đất, một bên má sưng vù, sắc mặt Lâm Nhất không đổi, thế nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh. “Công tử Táng Hoa? Đến đúng lúc đấy…” Hai mắt Khổng Tuyên tỏa sáng, quay sang nhìn Lâm Nhất, nhe răng cười và nói: “Nếu đã đến thì ngươi cũng quỳ xuống cho ta!” Ầm! Vừa dứt lời, hắn ta lập tức bay lên trời, duỗi tay đánh một chưởng về phía Lâm Nhất. Uy áp cảnh giới Âm Huyền đại thành mênh mông ào ào tuôn ra từ trên người Khổng Tuyên, khiến người vây xem kinh hãi không thôi. Một chưởng này còn hung ác hơn khi đối phó với Cung Minh lúc nãy. Ông! Nhưng Lâm Nhất vẫn bình tĩnh giơ quyền nghênh đón, chưởng và quyền va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục. Hắn đứng sừng sững như núi, chỉ có một chút chuyển động ở chân, trông vô cùng quái lạ. Ánh mắt Khổng Tuyên lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta có cảm giác một chưởng của mình dường như tan vào biển rộng, ngay cả một chút bọt nước cũng không nổi lên. “Vừa rồi ngươi dùng cái tay này đánh Cung Minh đúng không?”, Lâm Nhất thờ ơ hỏi. “Đúng đó, thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay hắn?” Khổng Tuyên nghiến răng nói, sắc mặt dữ tợn, hắn ta vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để đánh trọng thương Lâm Nhất. “Ta sẽ chặt bỏ một tay của ngươi”. Thiếu niên ngước mắt nhìn, thoáng chốc, trong mắt bộc phát sát ý lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng. Hoa Tử Diên trong Tử Phủ lẳng lặng nở ra, không đợi đối phương kịp phản ứng, Lâm Nhất đã duỗi tay phải ra, nắm lấy cổ tay của đối phương, kéo mạnh một cái. Răng rắc! Tiếng kêu gào thê lương đột ngột vang lên, máu tươi bắn tung tóe, một cái tay bị hất lên giữa không trung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đúng lúc này, đài cao bắt đầu rung chuyển, ở khu vực trung tâm, ngay lối vào hừng hực lửa xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo. Thoáng thấy được có một nhà tù bị nghiền nát, ầm ầm rơi rụng. Sắc mặt mấy người Cổ Phong và Khổng Tuyên nhanh chóng thay đổi, trong mắt bọn họ lóe lên tia rung động. Bởi lẽ, có người phá vỡ nhà tù Hỏa Ngục. “Nhà tù Hỏa Ngục lại bị ai đó phá vỡ, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc”, Cổ Phong nhìn ra trước, lẩm bẩm nói. Lúc này, ngọn lửa đã cao hơn một trượng và đang không ngừng thiêu đốt. Ánh mắt Khổng Tuyên lóe lên tia chán ghét, mày hắn ta nhíu chặt: “Nếu không phải do tên phế vật này chắn đường thì nói không chừng chúng ta đã có thể cướp được một ít mảnh vỡ của nhà tù Hỏa Ngục, đây chính là vật đại bổ có thể sánh với tường thụy tứ phẩm đấy”. Càng nói càng hận, Khổng Tuyên lại duỗi tay ra tát cho Cung Minh một cái. “Dừng tay!” Nhưng khi hắn ta vừa giơ tay phải lên thì từ trong ngọn lửa trên đài cao, một bóng người chầm chậm bước ra. Thân khoác một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, không phải Lâm Nhất thì là ai? Sau khi nhìn rõ người đến, Cung Minh vội hô: “Lâm huynh đi mau, đám người này muốn gây sự với ngươi!” Liếc nhìn Cung Minh đang quỳ trên mặt đất, một bên má sưng vù, sắc mặt Lâm Nhất không đổi, thế nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh. “Công tử Táng Hoa? Đến đúng lúc đấy…” Hai mắt Khổng Tuyên tỏa sáng, quay sang nhìn Lâm Nhất, nhe răng cười và nói: “Nếu đã đến thì ngươi cũng quỳ xuống cho ta!” Ầm! Vừa dứt lời, hắn ta lập tức bay lên trời, duỗi tay đánh một chưởng về phía Lâm Nhất. Uy áp cảnh giới Âm Huyền đại thành mênh mông ào ào tuôn ra từ trên người Khổng Tuyên, khiến người vây xem kinh hãi không thôi. Một chưởng này còn hung ác hơn khi đối phó với Cung Minh lúc nãy. Ông! Nhưng Lâm Nhất vẫn bình tĩnh giơ quyền nghênh đón, chưởng và quyền va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục. Hắn đứng sừng sững như núi, chỉ có một chút chuyển động ở chân, trông vô cùng quái lạ. Ánh mắt Khổng Tuyên lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta có cảm giác một chưởng của mình dường như tan vào biển rộng, ngay cả một chút bọt nước cũng không nổi lên. “Vừa rồi ngươi dùng cái tay này đánh Cung Minh đúng không?”, Lâm Nhất thờ ơ hỏi. “Đúng đó, thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay hắn?” Khổng Tuyên nghiến răng nói, sắc mặt dữ tợn, hắn ta vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để đánh trọng thương Lâm Nhất. “Ta sẽ chặt bỏ một tay của ngươi”. Thiếu niên ngước mắt nhìn, thoáng chốc, trong mắt bộc phát sát ý lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng. Hoa Tử Diên trong Tử Phủ lẳng lặng nở ra, không đợi đối phương kịp phản ứng, Lâm Nhất đã duỗi tay phải ra, nắm lấy cổ tay của đối phương, kéo mạnh một cái. Răng rắc! Tiếng kêu gào thê lương đột ngột vang lên, máu tươi bắn tung tóe, một cái tay bị hất lên giữa không trung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đúng lúc này, đài cao bắt đầu rung chuyển, ở khu vực trung tâm, ngay lối vào hừng hực lửa xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo. Thoáng thấy được có một nhà tù bị nghiền nát, ầm ầm rơi rụng. Sắc mặt mấy người Cổ Phong và Khổng Tuyên nhanh chóng thay đổi, trong mắt bọn họ lóe lên tia rung động. Bởi lẽ, có người phá vỡ nhà tù Hỏa Ngục. “Nhà tù Hỏa Ngục lại bị ai đó phá vỡ, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc”, Cổ Phong nhìn ra trước, lẩm bẩm nói. Lúc này, ngọn lửa đã cao hơn một trượng và đang không ngừng thiêu đốt. Ánh mắt Khổng Tuyên lóe lên tia chán ghét, mày hắn ta nhíu chặt: “Nếu không phải do tên phế vật này chắn đường thì nói không chừng chúng ta đã có thể cướp được một ít mảnh vỡ của nhà tù Hỏa Ngục, đây chính là vật đại bổ có thể sánh với tường thụy tứ phẩm đấy”. Càng nói càng hận, Khổng Tuyên lại duỗi tay ra tát cho Cung Minh một cái. “Dừng tay!” Nhưng khi hắn ta vừa giơ tay phải lên thì từ trong ngọn lửa trên đài cao, một bóng người chầm chậm bước ra. Thân khoác một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, không phải Lâm Nhất thì là ai? Sau khi nhìn rõ người đến, Cung Minh vội hô: “Lâm huynh đi mau, đám người này muốn gây sự với ngươi!” Liếc nhìn Cung Minh đang quỳ trên mặt đất, một bên má sưng vù, sắc mặt Lâm Nhất không đổi, thế nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh. “Công tử Táng Hoa? Đến đúng lúc đấy…” Hai mắt Khổng Tuyên tỏa sáng, quay sang nhìn Lâm Nhất, nhe răng cười và nói: “Nếu đã đến thì ngươi cũng quỳ xuống cho ta!” Ầm! Vừa dứt lời, hắn ta lập tức bay lên trời, duỗi tay đánh một chưởng về phía Lâm Nhất. Uy áp cảnh giới Âm Huyền đại thành mênh mông ào ào tuôn ra từ trên người Khổng Tuyên, khiến người vây xem kinh hãi không thôi. Một chưởng này còn hung ác hơn khi đối phó với Cung Minh lúc nãy. Ông! Nhưng Lâm Nhất vẫn bình tĩnh giơ quyền nghênh đón, chưởng và quyền va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục. Hắn đứng sừng sững như núi, chỉ có một chút chuyển động ở chân, trông vô cùng quái lạ. Ánh mắt Khổng Tuyên lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta có cảm giác một chưởng của mình dường như tan vào biển rộng, ngay cả một chút bọt nước cũng không nổi lên. “Vừa rồi ngươi dùng cái tay này đánh Cung Minh đúng không?”, Lâm Nhất thờ ơ hỏi. “Đúng đó, thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay hắn?” Khổng Tuyên nghiến răng nói, sắc mặt dữ tợn, hắn ta vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để đánh trọng thương Lâm Nhất. “Ta sẽ chặt bỏ một tay của ngươi”. Thiếu niên ngước mắt nhìn, thoáng chốc, trong mắt bộc phát sát ý lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng. Hoa Tử Diên trong Tử Phủ lẳng lặng nở ra, không đợi đối phương kịp phản ứng, Lâm Nhất đã duỗi tay phải ra, nắm lấy cổ tay của đối phương, kéo mạnh một cái. Răng rắc! Tiếng kêu gào thê lương đột ngột vang lên, máu tươi bắn tung tóe, một cái tay bị hất lên giữa không trung.