“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1751
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết… Lâm Nhất đã sớm vận sức đánh một chưởng vào ngực Khổng Tuyên, hung hãn như vạn quân ầm ầm kéo đến, lại như núi thét biển gầm. Ầm! Xương sườn hắn ta bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cả người hắn bị đánh bay ra khỏi quảng trường Hỏa Ngục hệt như một quả đạn pháo. Cảnh tượng kinh người kia khiến tất cả đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, đầu óc thoáng cái trở nên trống rỗng. Khổng Tuyên đánh một chưởng về phía Lâm Nhất, nhưng lại chẳng khác nào đấm vào bông. Còn Lâm Nhất đánh Khổng Tuyên một chưởng thì gã đệ tử cốt cán có tu vi Âm Huyền đại thành kia lại rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết. Càng quái dị hơn là hắn ta bị đánh văng ra ngoài, thoáng cái đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Một khắc trước vẫn còn, một khắc sau đã không nhìn thấy người nữa rồi. Cảnh tượng sởn gai ốc như thế khiến quảng trường Hỏa Ngục dưới đài bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Ngay cả tên đệ tử cốt cán còn lại bên cạnh Cổ Phong cũng lộ vẻ hoảng sợ cực độ, lặng lẽ lui về sau mấy bước. Tuy nhiên, Cổ Phong vẫn giữ nụ cười âm u trên môi, cứ như cái chết của Khổng Tuyên không hề liên quan gì đến hắn ta. Đột nhiên, hắn ta ngước mắt nhìn Lâm Nhất, trong mắt bắn ra tia lửa, lạnh lùng nói: “Có chút thực lực đấy, hèn gì lại dám liều lĩnh như thế. Vừa rồi, nhà tù Hỏa Ngục bị nghiền nát, chắc là ngươi cũng kiếm được không ít mảnh vỡ, đúng không? Giao ra đây, coi như xóa bỏ ân oán giữa ta và ngươi”. “Mảnh vỡ nhà tù Hỏa Ngục thì không có, nhưng hoa Hỏa Ngục thì có một đóa, có điều, ngươi có tư cách đòi à?” Lâm Nhất thầm cười khẩy, mở lòng bàn tay ra, để lộ một đóa hoa Hỏa Ngục sáng chói mắt. Trời đã gần sụp tối, nhưng đóa hoa kia vừa xuất hiện lập tức làm bừng sáng cả khoảng không gian. Dưới ánh hào quanh, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Hoa Hỏa Ngục! Phút chốc, toàn trường khiếp sợ, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh hãi. Hoa Hỏa Ngục lại nằm trong tay Lâm Nhất, việc này thật khó có thể tin được, chẳng lẽ hắn đã đánh vỡ được nhà tù Hỏa Ngục? Nghĩ đến đây, tất cả những người có mặt trên quảng trường đều lộ vẻ điên cuồng, liên tục thét lên.Hoa Hoả Ngục! Tia lửa kỳ lạ khiến một vùng không gian sáng như ban ngày kia không phải hoa Hoả Ngục thì là gì? “Không thể nào!” Cổ Đằng nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và chấn động, giọng điệu cũng trở nên run rẩy. Thật sự không thể nào, ở trong mắt rất nhiều người, Lâm Nhất không thể phá tan nhà tù Hoả Ngục để lấy hoa Hoả Ngục được. Đã mười năm rồi, mười năm qua, chưa từng có ai khiêu chiến thành công cả. Kẻ ngạo mạn dám động vào điều cấm của Hoả Ngục đều bị đốt thành tro bụi, dù may mắn sống sót cũng sống không bằng chết, chẳng khác nào phế nhân. Nhưng trước mắt, Lâm Nhất khiến Cổ Đằng hận thấu xương chẳng những sống sót đi ra, còn lấy được cả hoa Hoả Ngục.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết… Lâm Nhất đã sớm vận sức đánh một chưởng vào ngực Khổng Tuyên, hung hãn như vạn quân ầm ầm kéo đến, lại như núi thét biển gầm. Ầm! Xương sườn hắn ta bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cả người hắn bị đánh bay ra khỏi quảng trường Hỏa Ngục hệt như một quả đạn pháo. Cảnh tượng kinh người kia khiến tất cả đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, đầu óc thoáng cái trở nên trống rỗng. Khổng Tuyên đánh một chưởng về phía Lâm Nhất, nhưng lại chẳng khác nào đấm vào bông. Còn Lâm Nhất đánh Khổng Tuyên một chưởng thì gã đệ tử cốt cán có tu vi Âm Huyền đại thành kia lại rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết. Càng quái dị hơn là hắn ta bị đánh văng ra ngoài, thoáng cái đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Một khắc trước vẫn còn, một khắc sau đã không nhìn thấy người nữa rồi. Cảnh tượng sởn gai ốc như thế khiến quảng trường Hỏa Ngục dưới đài bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Ngay cả tên đệ tử cốt cán còn lại bên cạnh Cổ Phong cũng lộ vẻ hoảng sợ cực độ, lặng lẽ lui về sau mấy bước. Tuy nhiên, Cổ Phong vẫn giữ nụ cười âm u trên môi, cứ như cái chết của Khổng Tuyên không hề liên quan gì đến hắn ta. Đột nhiên, hắn ta ngước mắt nhìn Lâm Nhất, trong mắt bắn ra tia lửa, lạnh lùng nói: “Có chút thực lực đấy, hèn gì lại dám liều lĩnh như thế. Vừa rồi, nhà tù Hỏa Ngục bị nghiền nát, chắc là ngươi cũng kiếm được không ít mảnh vỡ, đúng không? Giao ra đây, coi như xóa bỏ ân oán giữa ta và ngươi”. “Mảnh vỡ nhà tù Hỏa Ngục thì không có, nhưng hoa Hỏa Ngục thì có một đóa, có điều, ngươi có tư cách đòi à?” Lâm Nhất thầm cười khẩy, mở lòng bàn tay ra, để lộ một đóa hoa Hỏa Ngục sáng chói mắt. Trời đã gần sụp tối, nhưng đóa hoa kia vừa xuất hiện lập tức làm bừng sáng cả khoảng không gian. Dưới ánh hào quanh, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Hoa Hỏa Ngục! Phút chốc, toàn trường khiếp sợ, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh hãi. Hoa Hỏa Ngục lại nằm trong tay Lâm Nhất, việc này thật khó có thể tin được, chẳng lẽ hắn đã đánh vỡ được nhà tù Hỏa Ngục? Nghĩ đến đây, tất cả những người có mặt trên quảng trường đều lộ vẻ điên cuồng, liên tục thét lên.Hoa Hoả Ngục! Tia lửa kỳ lạ khiến một vùng không gian sáng như ban ngày kia không phải hoa Hoả Ngục thì là gì? “Không thể nào!” Cổ Đằng nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và chấn động, giọng điệu cũng trở nên run rẩy. Thật sự không thể nào, ở trong mắt rất nhiều người, Lâm Nhất không thể phá tan nhà tù Hoả Ngục để lấy hoa Hoả Ngục được. Đã mười năm rồi, mười năm qua, chưa từng có ai khiêu chiến thành công cả. Kẻ ngạo mạn dám động vào điều cấm của Hoả Ngục đều bị đốt thành tro bụi, dù may mắn sống sót cũng sống không bằng chết, chẳng khác nào phế nhân. Nhưng trước mắt, Lâm Nhất khiến Cổ Đằng hận thấu xương chẳng những sống sót đi ra, còn lấy được cả hoa Hoả Ngục.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa hết… Lâm Nhất đã sớm vận sức đánh một chưởng vào ngực Khổng Tuyên, hung hãn như vạn quân ầm ầm kéo đến, lại như núi thét biển gầm. Ầm! Xương sườn hắn ta bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cả người hắn bị đánh bay ra khỏi quảng trường Hỏa Ngục hệt như một quả đạn pháo. Cảnh tượng kinh người kia khiến tất cả đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, đầu óc thoáng cái trở nên trống rỗng. Khổng Tuyên đánh một chưởng về phía Lâm Nhất, nhưng lại chẳng khác nào đấm vào bông. Còn Lâm Nhất đánh Khổng Tuyên một chưởng thì gã đệ tử cốt cán có tu vi Âm Huyền đại thành kia lại rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết. Càng quái dị hơn là hắn ta bị đánh văng ra ngoài, thoáng cái đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Một khắc trước vẫn còn, một khắc sau đã không nhìn thấy người nữa rồi. Cảnh tượng sởn gai ốc như thế khiến quảng trường Hỏa Ngục dưới đài bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Ngay cả tên đệ tử cốt cán còn lại bên cạnh Cổ Phong cũng lộ vẻ hoảng sợ cực độ, lặng lẽ lui về sau mấy bước. Tuy nhiên, Cổ Phong vẫn giữ nụ cười âm u trên môi, cứ như cái chết của Khổng Tuyên không hề liên quan gì đến hắn ta. Đột nhiên, hắn ta ngước mắt nhìn Lâm Nhất, trong mắt bắn ra tia lửa, lạnh lùng nói: “Có chút thực lực đấy, hèn gì lại dám liều lĩnh như thế. Vừa rồi, nhà tù Hỏa Ngục bị nghiền nát, chắc là ngươi cũng kiếm được không ít mảnh vỡ, đúng không? Giao ra đây, coi như xóa bỏ ân oán giữa ta và ngươi”. “Mảnh vỡ nhà tù Hỏa Ngục thì không có, nhưng hoa Hỏa Ngục thì có một đóa, có điều, ngươi có tư cách đòi à?” Lâm Nhất thầm cười khẩy, mở lòng bàn tay ra, để lộ một đóa hoa Hỏa Ngục sáng chói mắt. Trời đã gần sụp tối, nhưng đóa hoa kia vừa xuất hiện lập tức làm bừng sáng cả khoảng không gian. Dưới ánh hào quanh, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Hoa Hỏa Ngục! Phút chốc, toàn trường khiếp sợ, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh hãi. Hoa Hỏa Ngục lại nằm trong tay Lâm Nhất, việc này thật khó có thể tin được, chẳng lẽ hắn đã đánh vỡ được nhà tù Hỏa Ngục? Nghĩ đến đây, tất cả những người có mặt trên quảng trường đều lộ vẻ điên cuồng, liên tục thét lên.Hoa Hoả Ngục! Tia lửa kỳ lạ khiến một vùng không gian sáng như ban ngày kia không phải hoa Hoả Ngục thì là gì? “Không thể nào!” Cổ Đằng nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và chấn động, giọng điệu cũng trở nên run rẩy. Thật sự không thể nào, ở trong mắt rất nhiều người, Lâm Nhất không thể phá tan nhà tù Hoả Ngục để lấy hoa Hoả Ngục được. Đã mười năm rồi, mười năm qua, chưa từng có ai khiêu chiến thành công cả. Kẻ ngạo mạn dám động vào điều cấm của Hoả Ngục đều bị đốt thành tro bụi, dù may mắn sống sót cũng sống không bằng chết, chẳng khác nào phế nhân. Nhưng trước mắt, Lâm Nhất khiến Cổ Đằng hận thấu xương chẳng những sống sót đi ra, còn lấy được cả hoa Hoả Ngục.