“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1834

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh nhướng mày, lần đầu tiên nghe được cách nói này, cười đáp: “Ngươi nghĩ như thế tuy không hoàn toàn đúng, những cũng không khác là bao. Ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đi, quyết định xem thế nào, ngày mai ta lại tới tìm ngươi”.  “Sư tỷ, để ta thử thêm một lần nữa đi”.  Lâm Nhất bình tĩnh nhìn về phía Mặc Linh.  “Ngươi chắc chứ? Nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm chỉ có ba cơ hội, một khi tất cả đều thất bại thì cả đời sẽ không thể nâng lên Huyền sư tam phẩm”.  Mặc Linh nghiêm túc nhìn hắn, không tán thành cho lắm.  Lâm Nhất gật đầu đáp: “Ta chắc chắn”.  Mặc Linh trước nay luôn quả quyết, nhưng nhìn ánh mắt Lâm Nhất nhất thời cũng có chút do dự.  Một hồi lâu sau, cuối cùng nàng ta cũng đồng ý để hắn thử một lần.  Không biết vì sao, có lẽ theo Mặc Linh thấy, Lâm Nhất quả thật có thể sáng tạo kỳ tích. Bởi vì trên người hắn quả thật có sự tự tin và kiên trì mà nhiều đệ tử trong thư viện không có.  Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất điều tức xong, mở mắt ra.  Sắc mặt hắn đã hồng hào trở lại, tinh khí thần tiêu hao cũng đã khôi phục bảy tám phần, không còn trắng nhợt đáng sợ như khi nãy nữa.  Lâm Nhất thở ra một luồng khí dài màu trắng, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm bút lên lần nữa.  Sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, tuy rằng lần đầu tiên đã thất bại, nhưng với việc vẽ linh văn tam phẩm lần này, hắn lại vô cùng tự tin.  Đợi khi tĩnh tâm lại, bút linh văn trong tay Lâm Nhất chậm rãi chuyển động.  Vù!  Lực tinh thần dồi dào ngày thường tích lũy trong đầu chậm rãi chuyển động, ánh sáng trong mắt hắn lấp lóe. Cơn đau đớn trước kia lại xuất hiện lần nữa, Lâm Nhất cắn răng, bình tĩnh kiên trì.  Bút linh văn trong tay hắn không dừng lại, tiếp tục vẽ linh văn.  Hoa văn Hỏa Vũ dần dần hiện lên, lực tinh thần trong đầu theo đó tụ lại, từ trạng thái phân tán chậm rãi hội tụ về một chỗ.  Một lúc lâu sau, lực tinh thần không ổn định đó ngưng tụ thành một vòng xoáy.  Ầm!  Khi vòng xoáy ngưng tụ thành hình, Lâm Nhất run rẩy cả người, cơn đau lan tràn khắp toàn thân, đau đến mức thể xác dường như không phải của mình nữa.  Phá kén thành bướm, có lẽ phá kén thành bướm thật sự còn đau khổ hơn thế này gấp trăm lần.  Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ vui mừng, lực tinh thần ngưng tụ thành lốc xoáy, trước kia hắn chưa từng trải qua chuyện này.  Nói cách khác, hắn đã tiến bộ hơn lần đầu tiên nhiều, lập tức lên tinh thần, tiếp tục chống đỡ.  Mô hình Huyền cung?  Mặc Linh ở phía xa, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng kỳ lạ, tiến bộ nhanh thật.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh nhướng mày, lần đầu tiên nghe được cách nói này, cười đáp: “Ngươi nghĩ như thế tuy không hoàn toàn đúng, những cũng không khác là bao. Ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đi, quyết định xem thế nào, ngày mai ta lại tới tìm ngươi”.  “Sư tỷ, để ta thử thêm một lần nữa đi”.  Lâm Nhất bình tĩnh nhìn về phía Mặc Linh.  “Ngươi chắc chứ? Nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm chỉ có ba cơ hội, một khi tất cả đều thất bại thì cả đời sẽ không thể nâng lên Huyền sư tam phẩm”.  Mặc Linh nghiêm túc nhìn hắn, không tán thành cho lắm.  Lâm Nhất gật đầu đáp: “Ta chắc chắn”.  Mặc Linh trước nay luôn quả quyết, nhưng nhìn ánh mắt Lâm Nhất nhất thời cũng có chút do dự.  Một hồi lâu sau, cuối cùng nàng ta cũng đồng ý để hắn thử một lần.  Không biết vì sao, có lẽ theo Mặc Linh thấy, Lâm Nhất quả thật có thể sáng tạo kỳ tích. Bởi vì trên người hắn quả thật có sự tự tin và kiên trì mà nhiều đệ tử trong thư viện không có.  Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất điều tức xong, mở mắt ra.  Sắc mặt hắn đã hồng hào trở lại, tinh khí thần tiêu hao cũng đã khôi phục bảy tám phần, không còn trắng nhợt đáng sợ như khi nãy nữa.  Lâm Nhất thở ra một luồng khí dài màu trắng, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm bút lên lần nữa.  Sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, tuy rằng lần đầu tiên đã thất bại, nhưng với việc vẽ linh văn tam phẩm lần này, hắn lại vô cùng tự tin.  Đợi khi tĩnh tâm lại, bút linh văn trong tay Lâm Nhất chậm rãi chuyển động.  Vù!  Lực tinh thần dồi dào ngày thường tích lũy trong đầu chậm rãi chuyển động, ánh sáng trong mắt hắn lấp lóe. Cơn đau đớn trước kia lại xuất hiện lần nữa, Lâm Nhất cắn răng, bình tĩnh kiên trì.  Bút linh văn trong tay hắn không dừng lại, tiếp tục vẽ linh văn.  Hoa văn Hỏa Vũ dần dần hiện lên, lực tinh thần trong đầu theo đó tụ lại, từ trạng thái phân tán chậm rãi hội tụ về một chỗ.  Một lúc lâu sau, lực tinh thần không ổn định đó ngưng tụ thành một vòng xoáy.  Ầm!  Khi vòng xoáy ngưng tụ thành hình, Lâm Nhất run rẩy cả người, cơn đau lan tràn khắp toàn thân, đau đến mức thể xác dường như không phải của mình nữa.  Phá kén thành bướm, có lẽ phá kén thành bướm thật sự còn đau khổ hơn thế này gấp trăm lần.  Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ vui mừng, lực tinh thần ngưng tụ thành lốc xoáy, trước kia hắn chưa từng trải qua chuyện này.  Nói cách khác, hắn đã tiến bộ hơn lần đầu tiên nhiều, lập tức lên tinh thần, tiếp tục chống đỡ.  Mô hình Huyền cung?  Mặc Linh ở phía xa, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng kỳ lạ, tiến bộ nhanh thật.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh nhướng mày, lần đầu tiên nghe được cách nói này, cười đáp: “Ngươi nghĩ như thế tuy không hoàn toàn đúng, những cũng không khác là bao. Ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đi, quyết định xem thế nào, ngày mai ta lại tới tìm ngươi”.  “Sư tỷ, để ta thử thêm một lần nữa đi”.  Lâm Nhất bình tĩnh nhìn về phía Mặc Linh.  “Ngươi chắc chứ? Nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm chỉ có ba cơ hội, một khi tất cả đều thất bại thì cả đời sẽ không thể nâng lên Huyền sư tam phẩm”.  Mặc Linh nghiêm túc nhìn hắn, không tán thành cho lắm.  Lâm Nhất gật đầu đáp: “Ta chắc chắn”.  Mặc Linh trước nay luôn quả quyết, nhưng nhìn ánh mắt Lâm Nhất nhất thời cũng có chút do dự.  Một hồi lâu sau, cuối cùng nàng ta cũng đồng ý để hắn thử một lần.  Không biết vì sao, có lẽ theo Mặc Linh thấy, Lâm Nhất quả thật có thể sáng tạo kỳ tích. Bởi vì trên người hắn quả thật có sự tự tin và kiên trì mà nhiều đệ tử trong thư viện không có.  Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất điều tức xong, mở mắt ra.  Sắc mặt hắn đã hồng hào trở lại, tinh khí thần tiêu hao cũng đã khôi phục bảy tám phần, không còn trắng nhợt đáng sợ như khi nãy nữa.  Lâm Nhất thở ra một luồng khí dài màu trắng, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm bút lên lần nữa.  Sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, tuy rằng lần đầu tiên đã thất bại, nhưng với việc vẽ linh văn tam phẩm lần này, hắn lại vô cùng tự tin.  Đợi khi tĩnh tâm lại, bút linh văn trong tay Lâm Nhất chậm rãi chuyển động.  Vù!  Lực tinh thần dồi dào ngày thường tích lũy trong đầu chậm rãi chuyển động, ánh sáng trong mắt hắn lấp lóe. Cơn đau đớn trước kia lại xuất hiện lần nữa, Lâm Nhất cắn răng, bình tĩnh kiên trì.  Bút linh văn trong tay hắn không dừng lại, tiếp tục vẽ linh văn.  Hoa văn Hỏa Vũ dần dần hiện lên, lực tinh thần trong đầu theo đó tụ lại, từ trạng thái phân tán chậm rãi hội tụ về một chỗ.  Một lúc lâu sau, lực tinh thần không ổn định đó ngưng tụ thành một vòng xoáy.  Ầm!  Khi vòng xoáy ngưng tụ thành hình, Lâm Nhất run rẩy cả người, cơn đau lan tràn khắp toàn thân, đau đến mức thể xác dường như không phải của mình nữa.  Phá kén thành bướm, có lẽ phá kén thành bướm thật sự còn đau khổ hơn thế này gấp trăm lần.  Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ vui mừng, lực tinh thần ngưng tụ thành lốc xoáy, trước kia hắn chưa từng trải qua chuyện này.  Nói cách khác, hắn đã tiến bộ hơn lần đầu tiên nhiều, lập tức lên tinh thần, tiếp tục chống đỡ.  Mô hình Huyền cung?  Mặc Linh ở phía xa, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng kỳ lạ, tiến bộ nhanh thật.

Chương 1834