“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1835

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ chuyển động của vòng xoáy lúc nhanh lúc chậm, vô cùng quỷ dị, nhưng trong chuyển động có vẻ quỷ dị đó lại vẫn theo quy luật, mơ hồ có một nhịp điệu vô cùng huyền diệu.  Ầm!  Hai mắt Lâm Nhất bỗng nhiên tối sầm, dưới ngòi bút linh văn, hoa văn Hỏa Vũ mà hắn vẽ trên bức tranh lần lượt trở nên mơ hồ.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy đất trời xoay vòng vòng, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cơn đau do vòng xoáy tinh thần chuyển động mang đến quả thật có chút vượt ngoài sức tưởng tượng.  Chết tiệt, thất bại rồi sao?  Tay cầm bút linh văn của hắn run rẩy không ngừng, đường nét trở nên hỗn loạn.  Phụt!  Hoa văn Hỏa Vũ hơi lộn xộn dần dần tan rã, Lâm Nhất phun ra máu, văng hết lên cuộn tranh trống.  “Thôi giải tán đi, Lâm Nhất, mau dừng lại!”  Nhìn thấy hoa văn Hỏa Vũ còn chưa thành hình trên cuộn tranh dần dần phân tán, Mặc Linh biến sắc, vội vàng quát lên.Trong lúc nói chuyện, quạt Ngân Thiết trong tay nàng ta biến thành một luồng sáng, bay đến bút linh văn của Lâm Nhất, muốn buộc hắn dừng lại.  “Ngưng!”  Nhưng khi quạt Ngân Thiết sắp bay đến, hai mắt Lâm Nhất mở bừng, có máu chảy ra. Hắn điều khiển bút linh văn trong tay, quát lên một tiếng giận dữ.  Vòng xoáy tinh thần ngưng tụ trong đầu lập tức thu nhỏ lại không ngừng, mơ hồ sắp ngưng luyện đến cực hạn mà hắn có thể chịu đựng. Một làn sóng tinh thần mạnh mẽ lan tỏa từ trong cơ thể Lâm Nhất, không khí lập tức chấn động, lan rộng ra giống như làn sóng.  Keng!  Quạt Ngân Thiết bay đến bị văng ngược trở lại, Mặc Linh bắt lấy quạt, nhìn Lâm Nhất sắc mặt trắng bệch, miệng ứa máu, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này thật cứng đầu…”  Trong lòng nàng ta vô cùng chấn động, nhất thời quên ra tay ngăn cản tiếp.  Quạt Ngân Thiết bay tới không hề ảnh hưởng đến Lâm Nhất, sắc mặt hắn trắng bệch chưa từng thấy.  Hắn đã đến thời khắc quan trọng mở được Huyền cung, nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm, không thể dừng lại được nữa.  Khóe mắt và mũi chảy máu khiến thiếu niên trông vô cùng khổ sở, nhưng tròng mắt đen láy của hắn lại lấp lánh ánh sáng nóng rực, cố chấp kiên trì.  Vù! Vù!  Lực tinh thần dồi dào bị dồn nén đến cực hạn, trong đầu kêu ong ong, giống như tiếng kiếm ngân. Bên tai cũng vang lên tiếng ong ong không dứt, hầu như không nghe được bất cứ âm thanh nào, toàn thân run rẩy không ngừng.  Chỉ được thành công, không được thất bại!  “Ngưng!”  Lại một tiếng hét lớn vang lên, phát ra từ đôi môi tím bầm của Lâm Nhất, một làn sóng tinh thần mạnh mẽ nữa lan ra từ trong đầu hắn.  Ầm ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ chuyển động của vòng xoáy lúc nhanh lúc chậm, vô cùng quỷ dị, nhưng trong chuyển động có vẻ quỷ dị đó lại vẫn theo quy luật, mơ hồ có một nhịp điệu vô cùng huyền diệu.  Ầm!  Hai mắt Lâm Nhất bỗng nhiên tối sầm, dưới ngòi bút linh văn, hoa văn Hỏa Vũ mà hắn vẽ trên bức tranh lần lượt trở nên mơ hồ.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy đất trời xoay vòng vòng, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cơn đau do vòng xoáy tinh thần chuyển động mang đến quả thật có chút vượt ngoài sức tưởng tượng.  Chết tiệt, thất bại rồi sao?  Tay cầm bút linh văn của hắn run rẩy không ngừng, đường nét trở nên hỗn loạn.  Phụt!  Hoa văn Hỏa Vũ hơi lộn xộn dần dần tan rã, Lâm Nhất phun ra máu, văng hết lên cuộn tranh trống.  “Thôi giải tán đi, Lâm Nhất, mau dừng lại!”  Nhìn thấy hoa văn Hỏa Vũ còn chưa thành hình trên cuộn tranh dần dần phân tán, Mặc Linh biến sắc, vội vàng quát lên.Trong lúc nói chuyện, quạt Ngân Thiết trong tay nàng ta biến thành một luồng sáng, bay đến bút linh văn của Lâm Nhất, muốn buộc hắn dừng lại.  “Ngưng!”  Nhưng khi quạt Ngân Thiết sắp bay đến, hai mắt Lâm Nhất mở bừng, có máu chảy ra. Hắn điều khiển bút linh văn trong tay, quát lên một tiếng giận dữ.  Vòng xoáy tinh thần ngưng tụ trong đầu lập tức thu nhỏ lại không ngừng, mơ hồ sắp ngưng luyện đến cực hạn mà hắn có thể chịu đựng. Một làn sóng tinh thần mạnh mẽ lan tỏa từ trong cơ thể Lâm Nhất, không khí lập tức chấn động, lan rộng ra giống như làn sóng.  Keng!  Quạt Ngân Thiết bay đến bị văng ngược trở lại, Mặc Linh bắt lấy quạt, nhìn Lâm Nhất sắc mặt trắng bệch, miệng ứa máu, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này thật cứng đầu…”  Trong lòng nàng ta vô cùng chấn động, nhất thời quên ra tay ngăn cản tiếp.  Quạt Ngân Thiết bay tới không hề ảnh hưởng đến Lâm Nhất, sắc mặt hắn trắng bệch chưa từng thấy.  Hắn đã đến thời khắc quan trọng mở được Huyền cung, nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm, không thể dừng lại được nữa.  Khóe mắt và mũi chảy máu khiến thiếu niên trông vô cùng khổ sở, nhưng tròng mắt đen láy của hắn lại lấp lánh ánh sáng nóng rực, cố chấp kiên trì.  Vù! Vù!  Lực tinh thần dồi dào bị dồn nén đến cực hạn, trong đầu kêu ong ong, giống như tiếng kiếm ngân. Bên tai cũng vang lên tiếng ong ong không dứt, hầu như không nghe được bất cứ âm thanh nào, toàn thân run rẩy không ngừng.  Chỉ được thành công, không được thất bại!  “Ngưng!”  Lại một tiếng hét lớn vang lên, phát ra từ đôi môi tím bầm của Lâm Nhất, một làn sóng tinh thần mạnh mẽ nữa lan ra từ trong đầu hắn.  Ầm ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ chuyển động của vòng xoáy lúc nhanh lúc chậm, vô cùng quỷ dị, nhưng trong chuyển động có vẻ quỷ dị đó lại vẫn theo quy luật, mơ hồ có một nhịp điệu vô cùng huyền diệu.  Ầm!  Hai mắt Lâm Nhất bỗng nhiên tối sầm, dưới ngòi bút linh văn, hoa văn Hỏa Vũ mà hắn vẽ trên bức tranh lần lượt trở nên mơ hồ.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy đất trời xoay vòng vòng, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cơn đau do vòng xoáy tinh thần chuyển động mang đến quả thật có chút vượt ngoài sức tưởng tượng.  Chết tiệt, thất bại rồi sao?  Tay cầm bút linh văn của hắn run rẩy không ngừng, đường nét trở nên hỗn loạn.  Phụt!  Hoa văn Hỏa Vũ hơi lộn xộn dần dần tan rã, Lâm Nhất phun ra máu, văng hết lên cuộn tranh trống.  “Thôi giải tán đi, Lâm Nhất, mau dừng lại!”  Nhìn thấy hoa văn Hỏa Vũ còn chưa thành hình trên cuộn tranh dần dần phân tán, Mặc Linh biến sắc, vội vàng quát lên.Trong lúc nói chuyện, quạt Ngân Thiết trong tay nàng ta biến thành một luồng sáng, bay đến bút linh văn của Lâm Nhất, muốn buộc hắn dừng lại.  “Ngưng!”  Nhưng khi quạt Ngân Thiết sắp bay đến, hai mắt Lâm Nhất mở bừng, có máu chảy ra. Hắn điều khiển bút linh văn trong tay, quát lên một tiếng giận dữ.  Vòng xoáy tinh thần ngưng tụ trong đầu lập tức thu nhỏ lại không ngừng, mơ hồ sắp ngưng luyện đến cực hạn mà hắn có thể chịu đựng. Một làn sóng tinh thần mạnh mẽ lan tỏa từ trong cơ thể Lâm Nhất, không khí lập tức chấn động, lan rộng ra giống như làn sóng.  Keng!  Quạt Ngân Thiết bay đến bị văng ngược trở lại, Mặc Linh bắt lấy quạt, nhìn Lâm Nhất sắc mặt trắng bệch, miệng ứa máu, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này thật cứng đầu…”  Trong lòng nàng ta vô cùng chấn động, nhất thời quên ra tay ngăn cản tiếp.  Quạt Ngân Thiết bay tới không hề ảnh hưởng đến Lâm Nhất, sắc mặt hắn trắng bệch chưa từng thấy.  Hắn đã đến thời khắc quan trọng mở được Huyền cung, nâng cấp lên Huyền sư tam phẩm, không thể dừng lại được nữa.  Khóe mắt và mũi chảy máu khiến thiếu niên trông vô cùng khổ sở, nhưng tròng mắt đen láy của hắn lại lấp lánh ánh sáng nóng rực, cố chấp kiên trì.  Vù! Vù!  Lực tinh thần dồi dào bị dồn nén đến cực hạn, trong đầu kêu ong ong, giống như tiếng kiếm ngân. Bên tai cũng vang lên tiếng ong ong không dứt, hầu như không nghe được bất cứ âm thanh nào, toàn thân run rẩy không ngừng.  Chỉ được thành công, không được thất bại!  “Ngưng!”  Lại một tiếng hét lớn vang lên, phát ra từ đôi môi tím bầm của Lâm Nhất, một làn sóng tinh thần mạnh mẽ nữa lan ra từ trong đầu hắn.  Ầm ầm!  

Chương 1835