“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1852

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều kinh ngạc, chắc hẳn thanh niên áo trắng này đã thăng cấp lên Huyền sư tam phẩm nhiều năm, nên mới có thể điều khiển Linh văn tam phẩm thuần thục như thế.  Đối mặt với con rồng vàng ảnh ảo này, bước chân Lâm Nhất không hề di chuyển, chân nguyên trong cơ thể dao động. Ngón giữa tay phải cong xuống, ngón cái từ từ đặt lên, ngay tức khắc chân nguyên cuồn cuộn như con sông lớn hội tụ trên ngón giữa, như thể sắp có sóng thần.  Nhưng ngón cái của Lâm Nhất lại như một ngọn núi sừng sững chặn nó lại, không để toát ra chút khí tức nào.  Dưới sự kiềm chế này, sức mạnh ẩn chứa trong ngón tay không ngừng tăng lên, vô cùng cuồng bạo, một đoá hoa Tử Diên màu bạc từ từ hiện lên trên mu bàn tay.  Khi đoá hoa Tử Diên kia hoàn toàn hiện rõ, Lâm Nhất gập ngón tay búng ra.  Một chùm kiếm quang màu bạc xuất hiện, nó tựa núi kêu biển gào, xé rách hư không, lao đi như một tia chớp.   Bùm!  Con rồng vàng kia lập tức bị xuyên thủng, trong tiếng nổ có dư chấn màu vàng trào ra.  Dư chấn này đánh vào người Lâm Nhất khiến hắn ngạc nhiên, Linh văn thật sắc bén, nó đâm vào làm hắn cảm thấy hơi đau nhức.  Phải biết rằng đây chỉ là dư chấn, thể chất của hắn là Long Tượng Chiến Thể đỉnh phong.  Một đối thủ thú vị, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả chín loại Linh văn này đều là Linh văn thuộc tính kim có tính đâm xuyên mạnh nhất.  Đối phương có tu vi ngang với Dương Hùng, nhưng trình độ Linh văn lại cao hơn mấy bậc.  Nếu xét riêng về thi đấu Linh văn, có lẽ thực lực của Lâm Nhất sẽ kém xa đối phương nhiều, thảo nào hắn ta dám kiêu ngạo như thế ở thư viện Thiên Phủ.  Nhưng sự kinh ngạc trong lòng thanh niên áo trắng còn lớn hơn, chiêu này của hắn ta thoạt nhìn nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại cực kì mạnh, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng ngay tại chỗ.  Nhưng lúc này nó lại bị Lâm Nhất đánh tan một cách dễ dàng.  Sức mạnh toát ra từ chùm kiếm quang kia suýt khiến hắn ta không thể đứng thẳng, chỉ riêng dư chấn thôi đã đủ làm hắn ta không chịu nổi.  “Tiểu tử này xuất hiện ở thư viện Thiên Phủ từ khi nào, tại sao chưa nghe nói đến bao giờ...”  Thanh niên áo trắng nghĩ thầm trong lòng, chín loại Linh văn không ngừng dao động quanh người hắn ta. Chúng toả ánh sáng vàng óng ánh, làm cho uy áp trên người hắn ta có vẻ vô cùng lớn mạnh.  Một tia sáng lạnh chợt loé qua trong mắt hắn ta, chín loại Linh văn đang dao động này đột nhiên bay lên, xé rách hư không, lao đi như một những rắn độc với góc độ cực kì xảo quyệt.  Ầm!  Rõ ràng chỉ có chín loại Linh văn nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, ùn ùn kéo đến.  Chiêu thức này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi loại Linh văn đều vô cùng sắc bén, tính đâm xuyên cực mạnh, góc độ còn rất xảo quyệt, chỉ cần trúng một loại đều sẽ rất khó chịu. Hơn nữa, uy áp kia còn mang lại cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, đặt mình vào đó sẽ có áp lực rất lớn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều kinh ngạc, chắc hẳn thanh niên áo trắng này đã thăng cấp lên Huyền sư tam phẩm nhiều năm, nên mới có thể điều khiển Linh văn tam phẩm thuần thục như thế.  Đối mặt với con rồng vàng ảnh ảo này, bước chân Lâm Nhất không hề di chuyển, chân nguyên trong cơ thể dao động. Ngón giữa tay phải cong xuống, ngón cái từ từ đặt lên, ngay tức khắc chân nguyên cuồn cuộn như con sông lớn hội tụ trên ngón giữa, như thể sắp có sóng thần.  Nhưng ngón cái của Lâm Nhất lại như một ngọn núi sừng sững chặn nó lại, không để toát ra chút khí tức nào.  Dưới sự kiềm chế này, sức mạnh ẩn chứa trong ngón tay không ngừng tăng lên, vô cùng cuồng bạo, một đoá hoa Tử Diên màu bạc từ từ hiện lên trên mu bàn tay.  Khi đoá hoa Tử Diên kia hoàn toàn hiện rõ, Lâm Nhất gập ngón tay búng ra.  Một chùm kiếm quang màu bạc xuất hiện, nó tựa núi kêu biển gào, xé rách hư không, lao đi như một tia chớp.   Bùm!  Con rồng vàng kia lập tức bị xuyên thủng, trong tiếng nổ có dư chấn màu vàng trào ra.  Dư chấn này đánh vào người Lâm Nhất khiến hắn ngạc nhiên, Linh văn thật sắc bén, nó đâm vào làm hắn cảm thấy hơi đau nhức.  Phải biết rằng đây chỉ là dư chấn, thể chất của hắn là Long Tượng Chiến Thể đỉnh phong.  Một đối thủ thú vị, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả chín loại Linh văn này đều là Linh văn thuộc tính kim có tính đâm xuyên mạnh nhất.  Đối phương có tu vi ngang với Dương Hùng, nhưng trình độ Linh văn lại cao hơn mấy bậc.  Nếu xét riêng về thi đấu Linh văn, có lẽ thực lực của Lâm Nhất sẽ kém xa đối phương nhiều, thảo nào hắn ta dám kiêu ngạo như thế ở thư viện Thiên Phủ.  Nhưng sự kinh ngạc trong lòng thanh niên áo trắng còn lớn hơn, chiêu này của hắn ta thoạt nhìn nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại cực kì mạnh, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng ngay tại chỗ.  Nhưng lúc này nó lại bị Lâm Nhất đánh tan một cách dễ dàng.  Sức mạnh toát ra từ chùm kiếm quang kia suýt khiến hắn ta không thể đứng thẳng, chỉ riêng dư chấn thôi đã đủ làm hắn ta không chịu nổi.  “Tiểu tử này xuất hiện ở thư viện Thiên Phủ từ khi nào, tại sao chưa nghe nói đến bao giờ...”  Thanh niên áo trắng nghĩ thầm trong lòng, chín loại Linh văn không ngừng dao động quanh người hắn ta. Chúng toả ánh sáng vàng óng ánh, làm cho uy áp trên người hắn ta có vẻ vô cùng lớn mạnh.  Một tia sáng lạnh chợt loé qua trong mắt hắn ta, chín loại Linh văn đang dao động này đột nhiên bay lên, xé rách hư không, lao đi như một những rắn độc với góc độ cực kì xảo quyệt.  Ầm!  Rõ ràng chỉ có chín loại Linh văn nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, ùn ùn kéo đến.  Chiêu thức này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi loại Linh văn đều vô cùng sắc bén, tính đâm xuyên cực mạnh, góc độ còn rất xảo quyệt, chỉ cần trúng một loại đều sẽ rất khó chịu. Hơn nữa, uy áp kia còn mang lại cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, đặt mình vào đó sẽ có áp lực rất lớn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều kinh ngạc, chắc hẳn thanh niên áo trắng này đã thăng cấp lên Huyền sư tam phẩm nhiều năm, nên mới có thể điều khiển Linh văn tam phẩm thuần thục như thế.  Đối mặt với con rồng vàng ảnh ảo này, bước chân Lâm Nhất không hề di chuyển, chân nguyên trong cơ thể dao động. Ngón giữa tay phải cong xuống, ngón cái từ từ đặt lên, ngay tức khắc chân nguyên cuồn cuộn như con sông lớn hội tụ trên ngón giữa, như thể sắp có sóng thần.  Nhưng ngón cái của Lâm Nhất lại như một ngọn núi sừng sững chặn nó lại, không để toát ra chút khí tức nào.  Dưới sự kiềm chế này, sức mạnh ẩn chứa trong ngón tay không ngừng tăng lên, vô cùng cuồng bạo, một đoá hoa Tử Diên màu bạc từ từ hiện lên trên mu bàn tay.  Khi đoá hoa Tử Diên kia hoàn toàn hiện rõ, Lâm Nhất gập ngón tay búng ra.  Một chùm kiếm quang màu bạc xuất hiện, nó tựa núi kêu biển gào, xé rách hư không, lao đi như một tia chớp.   Bùm!  Con rồng vàng kia lập tức bị xuyên thủng, trong tiếng nổ có dư chấn màu vàng trào ra.  Dư chấn này đánh vào người Lâm Nhất khiến hắn ngạc nhiên, Linh văn thật sắc bén, nó đâm vào làm hắn cảm thấy hơi đau nhức.  Phải biết rằng đây chỉ là dư chấn, thể chất của hắn là Long Tượng Chiến Thể đỉnh phong.  Một đối thủ thú vị, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả chín loại Linh văn này đều là Linh văn thuộc tính kim có tính đâm xuyên mạnh nhất.  Đối phương có tu vi ngang với Dương Hùng, nhưng trình độ Linh văn lại cao hơn mấy bậc.  Nếu xét riêng về thi đấu Linh văn, có lẽ thực lực của Lâm Nhất sẽ kém xa đối phương nhiều, thảo nào hắn ta dám kiêu ngạo như thế ở thư viện Thiên Phủ.  Nhưng sự kinh ngạc trong lòng thanh niên áo trắng còn lớn hơn, chiêu này của hắn ta thoạt nhìn nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại cực kì mạnh, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng ngay tại chỗ.  Nhưng lúc này nó lại bị Lâm Nhất đánh tan một cách dễ dàng.  Sức mạnh toát ra từ chùm kiếm quang kia suýt khiến hắn ta không thể đứng thẳng, chỉ riêng dư chấn thôi đã đủ làm hắn ta không chịu nổi.  “Tiểu tử này xuất hiện ở thư viện Thiên Phủ từ khi nào, tại sao chưa nghe nói đến bao giờ...”  Thanh niên áo trắng nghĩ thầm trong lòng, chín loại Linh văn không ngừng dao động quanh người hắn ta. Chúng toả ánh sáng vàng óng ánh, làm cho uy áp trên người hắn ta có vẻ vô cùng lớn mạnh.  Một tia sáng lạnh chợt loé qua trong mắt hắn ta, chín loại Linh văn đang dao động này đột nhiên bay lên, xé rách hư không, lao đi như một những rắn độc với góc độ cực kì xảo quyệt.  Ầm!  Rõ ràng chỉ có chín loại Linh văn nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, ùn ùn kéo đến.  Chiêu thức này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi loại Linh văn đều vô cùng sắc bén, tính đâm xuyên cực mạnh, góc độ còn rất xảo quyệt, chỉ cần trúng một loại đều sẽ rất khó chịu. Hơn nữa, uy áp kia còn mang lại cảm giác như nghìn quân vạn ngựa, đặt mình vào đó sẽ có áp lực rất lớn.  

Chương 1852