“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1853
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đối với Lâm Nhất thì vẫn chưa đủ. Sau khi thăng lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, sự thâm hậu trong tu vi của hắn sớm đã không như những người cùng cảnh giới tưởng tượng. Mỗi khi giơ tay nhấc chân, nhẩm niệm là có thể bộc phát chân nguyên khiến cảnh giới Dương Huyền tiểu thành cũng không dám lơ là. Đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia sao có thể luyện hoá chơi được, Tử Diên Kiếm Quyết sao có thể chỉ là hư danh?Hắn chỉ cần tung một quyền là có thể dùng sức phá thủ đoạn, đánh vỡ chín loại Linh văn này. Nhưng như vậy có vẻ không thú vị lắm. Lâm Nhất cười nhạt, khi thấy những tia điện biến hoá từ chín loại Linh văn kia sắp đánh xuống với góc độ xảo trá, hắn đưa tay ra, hồn ấn vặn vẹo nơi Huyền cung hoá thành một sợi lông vũ Hoả Phượng xuất hiện trong lòng bàn tay. “Văn Hoả Vũ!” Không ít người nhìn thấy rõ Linh văn trong lòng bàn tay Lâm Nhất đều biến sắc, hết sức ngạc nhiên. Trong cùng một phẩm cấp, Linh văn cũng được chia thành cao và thấp. Văn Hoả Vũ này là một trong mười loại Linh văn tam phẩm khó vẽ nhất. Nhưng một khi vẽ thành công, Linh văn này sẽ có uy lực rất đáng sợ. Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên trông có vẻ cương nghị và góc cạnh. Khi hồn lực phun trào, văn Hoả Vũ dài bằng lòng bàn tay Lâm Nhất lập tức bay lên hoá thành một cột lửa vặn vẹo, quấn từng vòng quanh người hắn. Ầm ầm! Chín tia điện vàng kim lao tới từ bốn phía lập tức chui vào trong cột lửa này, phát ra những tiếng nổ rung trời, mặt đất không ngừng rung chuyển. Ngọn lửa hừng hực hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh tia điện lập loè bên trong ngọn lửa, vô cùng đáng sợ. Đợi đến khi dư chấn tan đi, thiếu niên không hề hấn gì ngoài việc quần áo bị rách vài lỗ. Khi thanh niên áo trắng đang chìm đắm trong sự kinh hãi, Lâm Nhất lại cảm thấy phấn khích, văn Hoả Vũ này quả nhiên không tầm thường, không uổng công hắn đã chịu đựng cơn đau như sắp chết khi ngưng tụ hồn ấn. “Không ngờ tiểu tử này lại dùng văn Hoả Vũ ngưng tụ hồn ấn!” Thanh niên áo trắng mắng thầm một câu, sau đó lạnh giọng quát: “Linh văn không làm gì được ngươi, chẳng lẽ tu vi của ta cũng không thể trấn áp ngươi sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta!” Trong mắt ngưng tụ ánh sáng lạnh, vẻ dữ tợn hiện lên trên mặt, tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn bùng nổ. Khí tức âm hàn lập tức tràn ngập trong lòng bàn tay, sau đó lao đi như quỷ mị. Một chưởng như tia chớp này nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong tích tắc đã tới trước ngực Lâm Nhất. “Xong đời!” Không ít đệ tử thư viện Bạch Ngọc lộ ra vẻ mừng rỡ, người ngoài không biết nhưng họ biết rất rõ, chiêu Hàn Minh Chưởng này của sư huynh cực kì bá đạo, khí lạnh nồng đậm sẽ tạo thành độc, người trúng không chết thì cũng bị thương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đối với Lâm Nhất thì vẫn chưa đủ. Sau khi thăng lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, sự thâm hậu trong tu vi của hắn sớm đã không như những người cùng cảnh giới tưởng tượng. Mỗi khi giơ tay nhấc chân, nhẩm niệm là có thể bộc phát chân nguyên khiến cảnh giới Dương Huyền tiểu thành cũng không dám lơ là. Đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia sao có thể luyện hoá chơi được, Tử Diên Kiếm Quyết sao có thể chỉ là hư danh?Hắn chỉ cần tung một quyền là có thể dùng sức phá thủ đoạn, đánh vỡ chín loại Linh văn này. Nhưng như vậy có vẻ không thú vị lắm. Lâm Nhất cười nhạt, khi thấy những tia điện biến hoá từ chín loại Linh văn kia sắp đánh xuống với góc độ xảo trá, hắn đưa tay ra, hồn ấn vặn vẹo nơi Huyền cung hoá thành một sợi lông vũ Hoả Phượng xuất hiện trong lòng bàn tay. “Văn Hoả Vũ!” Không ít người nhìn thấy rõ Linh văn trong lòng bàn tay Lâm Nhất đều biến sắc, hết sức ngạc nhiên. Trong cùng một phẩm cấp, Linh văn cũng được chia thành cao và thấp. Văn Hoả Vũ này là một trong mười loại Linh văn tam phẩm khó vẽ nhất. Nhưng một khi vẽ thành công, Linh văn này sẽ có uy lực rất đáng sợ. Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên trông có vẻ cương nghị và góc cạnh. Khi hồn lực phun trào, văn Hoả Vũ dài bằng lòng bàn tay Lâm Nhất lập tức bay lên hoá thành một cột lửa vặn vẹo, quấn từng vòng quanh người hắn. Ầm ầm! Chín tia điện vàng kim lao tới từ bốn phía lập tức chui vào trong cột lửa này, phát ra những tiếng nổ rung trời, mặt đất không ngừng rung chuyển. Ngọn lửa hừng hực hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh tia điện lập loè bên trong ngọn lửa, vô cùng đáng sợ. Đợi đến khi dư chấn tan đi, thiếu niên không hề hấn gì ngoài việc quần áo bị rách vài lỗ. Khi thanh niên áo trắng đang chìm đắm trong sự kinh hãi, Lâm Nhất lại cảm thấy phấn khích, văn Hoả Vũ này quả nhiên không tầm thường, không uổng công hắn đã chịu đựng cơn đau như sắp chết khi ngưng tụ hồn ấn. “Không ngờ tiểu tử này lại dùng văn Hoả Vũ ngưng tụ hồn ấn!” Thanh niên áo trắng mắng thầm một câu, sau đó lạnh giọng quát: “Linh văn không làm gì được ngươi, chẳng lẽ tu vi của ta cũng không thể trấn áp ngươi sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta!” Trong mắt ngưng tụ ánh sáng lạnh, vẻ dữ tợn hiện lên trên mặt, tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn bùng nổ. Khí tức âm hàn lập tức tràn ngập trong lòng bàn tay, sau đó lao đi như quỷ mị. Một chưởng như tia chớp này nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong tích tắc đã tới trước ngực Lâm Nhất. “Xong đời!” Không ít đệ tử thư viện Bạch Ngọc lộ ra vẻ mừng rỡ, người ngoài không biết nhưng họ biết rất rõ, chiêu Hàn Minh Chưởng này của sư huynh cực kì bá đạo, khí lạnh nồng đậm sẽ tạo thành độc, người trúng không chết thì cũng bị thương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đối với Lâm Nhất thì vẫn chưa đủ. Sau khi thăng lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, sự thâm hậu trong tu vi của hắn sớm đã không như những người cùng cảnh giới tưởng tượng. Mỗi khi giơ tay nhấc chân, nhẩm niệm là có thể bộc phát chân nguyên khiến cảnh giới Dương Huyền tiểu thành cũng không dám lơ là. Đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia sao có thể luyện hoá chơi được, Tử Diên Kiếm Quyết sao có thể chỉ là hư danh?Hắn chỉ cần tung một quyền là có thể dùng sức phá thủ đoạn, đánh vỡ chín loại Linh văn này. Nhưng như vậy có vẻ không thú vị lắm. Lâm Nhất cười nhạt, khi thấy những tia điện biến hoá từ chín loại Linh văn kia sắp đánh xuống với góc độ xảo trá, hắn đưa tay ra, hồn ấn vặn vẹo nơi Huyền cung hoá thành một sợi lông vũ Hoả Phượng xuất hiện trong lòng bàn tay. “Văn Hoả Vũ!” Không ít người nhìn thấy rõ Linh văn trong lòng bàn tay Lâm Nhất đều biến sắc, hết sức ngạc nhiên. Trong cùng một phẩm cấp, Linh văn cũng được chia thành cao và thấp. Văn Hoả Vũ này là một trong mười loại Linh văn tam phẩm khó vẽ nhất. Nhưng một khi vẽ thành công, Linh văn này sẽ có uy lực rất đáng sợ. Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên trông có vẻ cương nghị và góc cạnh. Khi hồn lực phun trào, văn Hoả Vũ dài bằng lòng bàn tay Lâm Nhất lập tức bay lên hoá thành một cột lửa vặn vẹo, quấn từng vòng quanh người hắn. Ầm ầm! Chín tia điện vàng kim lao tới từ bốn phía lập tức chui vào trong cột lửa này, phát ra những tiếng nổ rung trời, mặt đất không ngừng rung chuyển. Ngọn lửa hừng hực hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh tia điện lập loè bên trong ngọn lửa, vô cùng đáng sợ. Đợi đến khi dư chấn tan đi, thiếu niên không hề hấn gì ngoài việc quần áo bị rách vài lỗ. Khi thanh niên áo trắng đang chìm đắm trong sự kinh hãi, Lâm Nhất lại cảm thấy phấn khích, văn Hoả Vũ này quả nhiên không tầm thường, không uổng công hắn đã chịu đựng cơn đau như sắp chết khi ngưng tụ hồn ấn. “Không ngờ tiểu tử này lại dùng văn Hoả Vũ ngưng tụ hồn ấn!” Thanh niên áo trắng mắng thầm một câu, sau đó lạnh giọng quát: “Linh văn không làm gì được ngươi, chẳng lẽ tu vi của ta cũng không thể trấn áp ngươi sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta!” Trong mắt ngưng tụ ánh sáng lạnh, vẻ dữ tợn hiện lên trên mặt, tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn bùng nổ. Khí tức âm hàn lập tức tràn ngập trong lòng bàn tay, sau đó lao đi như quỷ mị. Một chưởng như tia chớp này nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong tích tắc đã tới trước ngực Lâm Nhất. “Xong đời!” Không ít đệ tử thư viện Bạch Ngọc lộ ra vẻ mừng rỡ, người ngoài không biết nhưng họ biết rất rõ, chiêu Hàn Minh Chưởng này của sư huynh cực kì bá đạo, khí lạnh nồng đậm sẽ tạo thành độc, người trúng không chết thì cũng bị thương.