“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1893

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nghe vậy, Lâm Nhất vừa nhìn qua thì thấy người nọ và Tào Hưu đứng bên cạnh hắn ta.  “Đúng là không dễ đối phó...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn có thể nhìn ra được thực lực của hai người này ít nhất phải cùng đẳng cấp với Giang Dật. Còn Tào Hưu, có lẽ hắn ta còn mạnh hơn Giang Dật rất nhiều.  Nếu không thì Giang Dật đã không nhắc hắn cẩn thận hắn ta.  Một lát sau, trận đấu giữa thư viện Lưu Vân và thư viện Bạch Ngọc bắt đầu. Thư viện Bạch Ngọc phái La Thâm ra trận đầu tiên, thanh kiếm hắn ta đeo trên lưng to đến mức khoa trương.  Thậm chí còn khiến người ta thắc mắc rằng rốt cuộc nó có thể vung lên được hay không.  Nhưng kết quả lại làm mọi người vô cùng kinh ngạc, thanh kiếm khổng lồ kia không chỉ có thể vung lên, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bướm khi ở trong tay hắn ta. Nhưng mỗi khi va chạm, tuyển thủ thi đấu của thư viện Lưu Vân đều tỏ ra rất khó chịu, dường như đang rất đau đớn.  Phụt!  Sau năm chiêu, tuyển thủ của thư viện Lưu Vân bị đánh hộc máu, văng ra thật xa.  Sau khi ngã xuống đất, mặt hắn ta không còn chút máu, hoàn toàn không thể đứng lên. Chỉ mới năm chiêu đã đánh bại đối thủ, trận đấu này kết thúc nhanh tới mức khiến người ta trở tay không kịp.  Đám người thư viện Thiên Phủ đều trở nên nghiêm túc, Mặc Linh lên tiếng: “Quân cờ do thư viện Bạch Ngọc dốc toàn lực bồi dưỡng này đã phát huy tác dụng rất tốt, phong cách chiến đấu khá kì lạ. Nếu như không thể đỡ được nhát kiếm đầu tiên của hắn ta thì về cơ bản sẽ thua”.  Nàng ta rất nhạy bén, sau trận đấu ngắn ngủi kia đã nhìn ra đầu mối trong kiếm pháp của đối phương.  Lâm Nhất khẽ gật đầu, hắn cũng đồng ý với ý kiến của nàng ta. Tiếc là trận đấu này quá ngắn, không thể tìm ra nhiều manh mối, nếu không thì có thể chủ động hơn nhiều.  Điều làm mọi người bất ngờ đó là trong trận đấu thứ hai, thư viện Bạch Ngọc không phái Tào Hưu mà là Trần Vũ.  Theo thông tin của Mặc Linh, thanh niên có đôi mắt nham hiểm kia được coi là người yếu nhất thư viện Bạch Ngọc.  Để cho hắn ta đối phó với ngoại viện do thư viện Lưu Vân mời đến, điều này khiến người ta hơi kinh ngạc.  Nhưng đây cũng là cách an toàn nhất, để người yếu nhất của đội mình làm tiêu hao sức lực của con át chủ bài mạnh nhất trong tay đối phương. Có Tào Hưu đánh trận cuối, trong tình thế đã thắng một trận, thư viện Bạch Ngọc hoàn toàn không có khả năng thua.   Nhưng ai cũng không ngờ thư viện Bạch Ngọc lại gây ra một cú sốc thật lớn cho mọi người. Sau một trăm chiêu, người được công nhận là yếu nhất này đã mạnh mẽ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân giống như Lâm Nhất.  Hắn ta không cho đối phương cơ hội nào, lấy tỉ số hai không trấn áp đối thủ.  “Quá mạnh, thư viện Bạch Ngọc này thật đáng sợ”.  “Trần Vũ yếu nhất mà còn thắng được nhân tài của thế lực cấp bậc bá chủ, Tào Hưu vẫn chưa ra tay đâu kìa”.  “Thư viện Bạch Ngọc đang nhắm đến ngôi vị quán quân đây mà. Có lẽ trước khi chạm mặt với thư viện Tử Lô, Tào Hưu sẽ được tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức”.  “Ha ha ha, lần này thật thú vị, thư viện Thiên Phủ muốn giữ được bán đạo thần văn, ta thấy đã khó càng thêm khó”.Chiến thắng lớn này làm cho tất cả khán giả tại hội trường trở nên sôi sục, tiếng ồn ào không dứt. Có thể suy ra trận đấu giữa thư viện Thiên Phủ và thư viện Bạch Ngọc một lát nữa sẽ rất kịch liệt và đặc sắc.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nghe vậy, Lâm Nhất vừa nhìn qua thì thấy người nọ và Tào Hưu đứng bên cạnh hắn ta.  “Đúng là không dễ đối phó...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn có thể nhìn ra được thực lực của hai người này ít nhất phải cùng đẳng cấp với Giang Dật. Còn Tào Hưu, có lẽ hắn ta còn mạnh hơn Giang Dật rất nhiều.  Nếu không thì Giang Dật đã không nhắc hắn cẩn thận hắn ta.  Một lát sau, trận đấu giữa thư viện Lưu Vân và thư viện Bạch Ngọc bắt đầu. Thư viện Bạch Ngọc phái La Thâm ra trận đầu tiên, thanh kiếm hắn ta đeo trên lưng to đến mức khoa trương.  Thậm chí còn khiến người ta thắc mắc rằng rốt cuộc nó có thể vung lên được hay không.  Nhưng kết quả lại làm mọi người vô cùng kinh ngạc, thanh kiếm khổng lồ kia không chỉ có thể vung lên, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bướm khi ở trong tay hắn ta. Nhưng mỗi khi va chạm, tuyển thủ thi đấu của thư viện Lưu Vân đều tỏ ra rất khó chịu, dường như đang rất đau đớn.  Phụt!  Sau năm chiêu, tuyển thủ của thư viện Lưu Vân bị đánh hộc máu, văng ra thật xa.  Sau khi ngã xuống đất, mặt hắn ta không còn chút máu, hoàn toàn không thể đứng lên. Chỉ mới năm chiêu đã đánh bại đối thủ, trận đấu này kết thúc nhanh tới mức khiến người ta trở tay không kịp.  Đám người thư viện Thiên Phủ đều trở nên nghiêm túc, Mặc Linh lên tiếng: “Quân cờ do thư viện Bạch Ngọc dốc toàn lực bồi dưỡng này đã phát huy tác dụng rất tốt, phong cách chiến đấu khá kì lạ. Nếu như không thể đỡ được nhát kiếm đầu tiên của hắn ta thì về cơ bản sẽ thua”.  Nàng ta rất nhạy bén, sau trận đấu ngắn ngủi kia đã nhìn ra đầu mối trong kiếm pháp của đối phương.  Lâm Nhất khẽ gật đầu, hắn cũng đồng ý với ý kiến của nàng ta. Tiếc là trận đấu này quá ngắn, không thể tìm ra nhiều manh mối, nếu không thì có thể chủ động hơn nhiều.  Điều làm mọi người bất ngờ đó là trong trận đấu thứ hai, thư viện Bạch Ngọc không phái Tào Hưu mà là Trần Vũ.  Theo thông tin của Mặc Linh, thanh niên có đôi mắt nham hiểm kia được coi là người yếu nhất thư viện Bạch Ngọc.  Để cho hắn ta đối phó với ngoại viện do thư viện Lưu Vân mời đến, điều này khiến người ta hơi kinh ngạc.  Nhưng đây cũng là cách an toàn nhất, để người yếu nhất của đội mình làm tiêu hao sức lực của con át chủ bài mạnh nhất trong tay đối phương. Có Tào Hưu đánh trận cuối, trong tình thế đã thắng một trận, thư viện Bạch Ngọc hoàn toàn không có khả năng thua.   Nhưng ai cũng không ngờ thư viện Bạch Ngọc lại gây ra một cú sốc thật lớn cho mọi người. Sau một trăm chiêu, người được công nhận là yếu nhất này đã mạnh mẽ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân giống như Lâm Nhất.  Hắn ta không cho đối phương cơ hội nào, lấy tỉ số hai không trấn áp đối thủ.  “Quá mạnh, thư viện Bạch Ngọc này thật đáng sợ”.  “Trần Vũ yếu nhất mà còn thắng được nhân tài của thế lực cấp bậc bá chủ, Tào Hưu vẫn chưa ra tay đâu kìa”.  “Thư viện Bạch Ngọc đang nhắm đến ngôi vị quán quân đây mà. Có lẽ trước khi chạm mặt với thư viện Tử Lô, Tào Hưu sẽ được tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức”.  “Ha ha ha, lần này thật thú vị, thư viện Thiên Phủ muốn giữ được bán đạo thần văn, ta thấy đã khó càng thêm khó”.Chiến thắng lớn này làm cho tất cả khán giả tại hội trường trở nên sôi sục, tiếng ồn ào không dứt. Có thể suy ra trận đấu giữa thư viện Thiên Phủ và thư viện Bạch Ngọc một lát nữa sẽ rất kịch liệt và đặc sắc.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nghe vậy, Lâm Nhất vừa nhìn qua thì thấy người nọ và Tào Hưu đứng bên cạnh hắn ta.  “Đúng là không dễ đối phó...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn có thể nhìn ra được thực lực của hai người này ít nhất phải cùng đẳng cấp với Giang Dật. Còn Tào Hưu, có lẽ hắn ta còn mạnh hơn Giang Dật rất nhiều.  Nếu không thì Giang Dật đã không nhắc hắn cẩn thận hắn ta.  Một lát sau, trận đấu giữa thư viện Lưu Vân và thư viện Bạch Ngọc bắt đầu. Thư viện Bạch Ngọc phái La Thâm ra trận đầu tiên, thanh kiếm hắn ta đeo trên lưng to đến mức khoa trương.  Thậm chí còn khiến người ta thắc mắc rằng rốt cuộc nó có thể vung lên được hay không.  Nhưng kết quả lại làm mọi người vô cùng kinh ngạc, thanh kiếm khổng lồ kia không chỉ có thể vung lên, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bướm khi ở trong tay hắn ta. Nhưng mỗi khi va chạm, tuyển thủ thi đấu của thư viện Lưu Vân đều tỏ ra rất khó chịu, dường như đang rất đau đớn.  Phụt!  Sau năm chiêu, tuyển thủ của thư viện Lưu Vân bị đánh hộc máu, văng ra thật xa.  Sau khi ngã xuống đất, mặt hắn ta không còn chút máu, hoàn toàn không thể đứng lên. Chỉ mới năm chiêu đã đánh bại đối thủ, trận đấu này kết thúc nhanh tới mức khiến người ta trở tay không kịp.  Đám người thư viện Thiên Phủ đều trở nên nghiêm túc, Mặc Linh lên tiếng: “Quân cờ do thư viện Bạch Ngọc dốc toàn lực bồi dưỡng này đã phát huy tác dụng rất tốt, phong cách chiến đấu khá kì lạ. Nếu như không thể đỡ được nhát kiếm đầu tiên của hắn ta thì về cơ bản sẽ thua”.  Nàng ta rất nhạy bén, sau trận đấu ngắn ngủi kia đã nhìn ra đầu mối trong kiếm pháp của đối phương.  Lâm Nhất khẽ gật đầu, hắn cũng đồng ý với ý kiến của nàng ta. Tiếc là trận đấu này quá ngắn, không thể tìm ra nhiều manh mối, nếu không thì có thể chủ động hơn nhiều.  Điều làm mọi người bất ngờ đó là trong trận đấu thứ hai, thư viện Bạch Ngọc không phái Tào Hưu mà là Trần Vũ.  Theo thông tin của Mặc Linh, thanh niên có đôi mắt nham hiểm kia được coi là người yếu nhất thư viện Bạch Ngọc.  Để cho hắn ta đối phó với ngoại viện do thư viện Lưu Vân mời đến, điều này khiến người ta hơi kinh ngạc.  Nhưng đây cũng là cách an toàn nhất, để người yếu nhất của đội mình làm tiêu hao sức lực của con át chủ bài mạnh nhất trong tay đối phương. Có Tào Hưu đánh trận cuối, trong tình thế đã thắng một trận, thư viện Bạch Ngọc hoàn toàn không có khả năng thua.   Nhưng ai cũng không ngờ thư viện Bạch Ngọc lại gây ra một cú sốc thật lớn cho mọi người. Sau một trăm chiêu, người được công nhận là yếu nhất này đã mạnh mẽ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân giống như Lâm Nhất.  Hắn ta không cho đối phương cơ hội nào, lấy tỉ số hai không trấn áp đối thủ.  “Quá mạnh, thư viện Bạch Ngọc này thật đáng sợ”.  “Trần Vũ yếu nhất mà còn thắng được nhân tài của thế lực cấp bậc bá chủ, Tào Hưu vẫn chưa ra tay đâu kìa”.  “Thư viện Bạch Ngọc đang nhắm đến ngôi vị quán quân đây mà. Có lẽ trước khi chạm mặt với thư viện Tử Lô, Tào Hưu sẽ được tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức”.  “Ha ha ha, lần này thật thú vị, thư viện Thiên Phủ muốn giữ được bán đạo thần văn, ta thấy đã khó càng thêm khó”.Chiến thắng lớn này làm cho tất cả khán giả tại hội trường trở nên sôi sục, tiếng ồn ào không dứt. Có thể suy ra trận đấu giữa thư viện Thiên Phủ và thư viện Bạch Ngọc một lát nữa sẽ rất kịch liệt và đặc sắc.  

Chương 1893