“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1894

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi thắng đối thủ, Trần Vũ nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt nham hiểm, nhướng mày cười, trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo và tràn đầy thách thức.  “Hơi khó giải quyết...”  Vẻ mặt tiền bối Đường Du nghiêm túc hơn bao giờ hết, Mặc Linh và Liễu Vân Yên ở bên cạnh cũng không nói lời nào.  Bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người thư viện Thiên Phủ, niềm vui Lâm Nhất đánh bại đối thủ trước đó hoàn toàn phai nhạt.  Họ đã liệu trước rằng thư viện Bạch Ngọc khó đối phó, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, vượt xa dự đoán của họ.  Ngay cả Mục Tuyết, người luôn tỏ ra khá tự tin cũng im lặng, vẻ mặt khó coi. Nàng ta tự hỏi bản thân, dù là đấu với La Thâm hay Trần Vũ, nàng ta đều không có quá sáu mươi phần trăm cơ hội chiến thắng.  Trong lúc nhất thời, bầu không khí như có gió thổi báo giông bão sắp đến, lầu cao chao đảo sắp đổ.   Thư viện Thiên Phủ thực sự không thể chịu đựng thêm một lần thất bại nữa.  Mặt trời chói chang trên cao khiến bầu không khí của hội trường trên đỉnh núi này càng thêm sôi sục, nhưng lòng đám người thư viện Thiên Phủ lại không nóng lên nổi.  Nhưng các khán giả xung quanh không quan tâm nhiều như vậy.  Điều họ quan tâm là những trận chiến đặc sắc, rốt cuộc là thư viện Thiên Phủ có thể cản được cơn sóng dữ, lấy lại vinh quang đã mất hai mươi năm trước, hay là thư viện Tử Lô vẫn lớn mạnh như trước, thực hiện được lời hứa hai mươi năm trước và lấy đi bán đạo thần văn được đặt tạm thời ở thư viện Thiên Phủ.  Hay là thư viện Bạch Ngọc sẽ trở thành quán quân mới?  Tất cả đều vô cùng hồi hộp.  Mọi người luôn thích những điều bất ngờ và ghét sự nhạt nhẽo, một cuộc chiến lớn như cuộc chiến giữa năm thư viện này dĩ nhiên càng hồi hộp càng tốt.  Và lúc này, chiến thắng của thư viện Bạch Ngọc đã làm cho cuộc chiến giữa năm thư viện trở nên thú vị hơn. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía chỗ ngồi của thư viện Bạch Ngọc và thư viện Thiên Phủ, họ nhìn qua đảo lại, xì xào bàn tán không dứt.  “Hai thư viện này đều chỉ mới có hai người ra sân. Một bên là Lâm Nhất và Liễu Vân Yên, một bên là La Thâm và Trần Vũ, cả hai đều có một người chưa thi đấu. Theo ta thấy, nếu chỉ dựa vào hai người đã ra sân này, thư viện Thiên Phủ cao lắm cũng chỉ giành được tỉ số hoà một một thôi”.  “Không sai, thậm chí còn có thể không lấy hoà được. So với ba người kia, thực lực của Liễu Vân Yên kém hơn rõ ràng. Dù đối đầu với ai, chỉ sợ đều thua nhiều thắng ít, còn Lâm Nhất... Ta nghĩ hắn đấu với La Thâm và Trần Vũ thì cũng ngang tay thôi”.  “Đúng là như vậy, dù sao Trần Vũ cũng bất ngờ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân, phong thái ngang ngửa với Lâm Nhất”.  “Vậy nên nhân tố quyết định của trận chiến giữa hai thư viện này nằm ở Mục Tuyết. Nếu Mục Tuyết có thể thắng thì thư viện Thiên Phủ vẫn còn cơ hội, nhưng nếu thua, thư viện Thiên Phủ sẽ không còn cơ hội nào, bởi vì Liễu Vân Yên chắc chắn sẽ thua”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi thắng đối thủ, Trần Vũ nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt nham hiểm, nhướng mày cười, trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo và tràn đầy thách thức.  “Hơi khó giải quyết...”  Vẻ mặt tiền bối Đường Du nghiêm túc hơn bao giờ hết, Mặc Linh và Liễu Vân Yên ở bên cạnh cũng không nói lời nào.  Bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người thư viện Thiên Phủ, niềm vui Lâm Nhất đánh bại đối thủ trước đó hoàn toàn phai nhạt.  Họ đã liệu trước rằng thư viện Bạch Ngọc khó đối phó, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, vượt xa dự đoán của họ.  Ngay cả Mục Tuyết, người luôn tỏ ra khá tự tin cũng im lặng, vẻ mặt khó coi. Nàng ta tự hỏi bản thân, dù là đấu với La Thâm hay Trần Vũ, nàng ta đều không có quá sáu mươi phần trăm cơ hội chiến thắng.  Trong lúc nhất thời, bầu không khí như có gió thổi báo giông bão sắp đến, lầu cao chao đảo sắp đổ.   Thư viện Thiên Phủ thực sự không thể chịu đựng thêm một lần thất bại nữa.  Mặt trời chói chang trên cao khiến bầu không khí của hội trường trên đỉnh núi này càng thêm sôi sục, nhưng lòng đám người thư viện Thiên Phủ lại không nóng lên nổi.  Nhưng các khán giả xung quanh không quan tâm nhiều như vậy.  Điều họ quan tâm là những trận chiến đặc sắc, rốt cuộc là thư viện Thiên Phủ có thể cản được cơn sóng dữ, lấy lại vinh quang đã mất hai mươi năm trước, hay là thư viện Tử Lô vẫn lớn mạnh như trước, thực hiện được lời hứa hai mươi năm trước và lấy đi bán đạo thần văn được đặt tạm thời ở thư viện Thiên Phủ.  Hay là thư viện Bạch Ngọc sẽ trở thành quán quân mới?  Tất cả đều vô cùng hồi hộp.  Mọi người luôn thích những điều bất ngờ và ghét sự nhạt nhẽo, một cuộc chiến lớn như cuộc chiến giữa năm thư viện này dĩ nhiên càng hồi hộp càng tốt.  Và lúc này, chiến thắng của thư viện Bạch Ngọc đã làm cho cuộc chiến giữa năm thư viện trở nên thú vị hơn. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía chỗ ngồi của thư viện Bạch Ngọc và thư viện Thiên Phủ, họ nhìn qua đảo lại, xì xào bàn tán không dứt.  “Hai thư viện này đều chỉ mới có hai người ra sân. Một bên là Lâm Nhất và Liễu Vân Yên, một bên là La Thâm và Trần Vũ, cả hai đều có một người chưa thi đấu. Theo ta thấy, nếu chỉ dựa vào hai người đã ra sân này, thư viện Thiên Phủ cao lắm cũng chỉ giành được tỉ số hoà một một thôi”.  “Không sai, thậm chí còn có thể không lấy hoà được. So với ba người kia, thực lực của Liễu Vân Yên kém hơn rõ ràng. Dù đối đầu với ai, chỉ sợ đều thua nhiều thắng ít, còn Lâm Nhất... Ta nghĩ hắn đấu với La Thâm và Trần Vũ thì cũng ngang tay thôi”.  “Đúng là như vậy, dù sao Trần Vũ cũng bất ngờ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân, phong thái ngang ngửa với Lâm Nhất”.  “Vậy nên nhân tố quyết định của trận chiến giữa hai thư viện này nằm ở Mục Tuyết. Nếu Mục Tuyết có thể thắng thì thư viện Thiên Phủ vẫn còn cơ hội, nhưng nếu thua, thư viện Thiên Phủ sẽ không còn cơ hội nào, bởi vì Liễu Vân Yên chắc chắn sẽ thua”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi thắng đối thủ, Trần Vũ nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt nham hiểm, nhướng mày cười, trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo và tràn đầy thách thức.  “Hơi khó giải quyết...”  Vẻ mặt tiền bối Đường Du nghiêm túc hơn bao giờ hết, Mặc Linh và Liễu Vân Yên ở bên cạnh cũng không nói lời nào.  Bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người thư viện Thiên Phủ, niềm vui Lâm Nhất đánh bại đối thủ trước đó hoàn toàn phai nhạt.  Họ đã liệu trước rằng thư viện Bạch Ngọc khó đối phó, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, vượt xa dự đoán của họ.  Ngay cả Mục Tuyết, người luôn tỏ ra khá tự tin cũng im lặng, vẻ mặt khó coi. Nàng ta tự hỏi bản thân, dù là đấu với La Thâm hay Trần Vũ, nàng ta đều không có quá sáu mươi phần trăm cơ hội chiến thắng.  Trong lúc nhất thời, bầu không khí như có gió thổi báo giông bão sắp đến, lầu cao chao đảo sắp đổ.   Thư viện Thiên Phủ thực sự không thể chịu đựng thêm một lần thất bại nữa.  Mặt trời chói chang trên cao khiến bầu không khí của hội trường trên đỉnh núi này càng thêm sôi sục, nhưng lòng đám người thư viện Thiên Phủ lại không nóng lên nổi.  Nhưng các khán giả xung quanh không quan tâm nhiều như vậy.  Điều họ quan tâm là những trận chiến đặc sắc, rốt cuộc là thư viện Thiên Phủ có thể cản được cơn sóng dữ, lấy lại vinh quang đã mất hai mươi năm trước, hay là thư viện Tử Lô vẫn lớn mạnh như trước, thực hiện được lời hứa hai mươi năm trước và lấy đi bán đạo thần văn được đặt tạm thời ở thư viện Thiên Phủ.  Hay là thư viện Bạch Ngọc sẽ trở thành quán quân mới?  Tất cả đều vô cùng hồi hộp.  Mọi người luôn thích những điều bất ngờ và ghét sự nhạt nhẽo, một cuộc chiến lớn như cuộc chiến giữa năm thư viện này dĩ nhiên càng hồi hộp càng tốt.  Và lúc này, chiến thắng của thư viện Bạch Ngọc đã làm cho cuộc chiến giữa năm thư viện trở nên thú vị hơn. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía chỗ ngồi của thư viện Bạch Ngọc và thư viện Thiên Phủ, họ nhìn qua đảo lại, xì xào bàn tán không dứt.  “Hai thư viện này đều chỉ mới có hai người ra sân. Một bên là Lâm Nhất và Liễu Vân Yên, một bên là La Thâm và Trần Vũ, cả hai đều có một người chưa thi đấu. Theo ta thấy, nếu chỉ dựa vào hai người đã ra sân này, thư viện Thiên Phủ cao lắm cũng chỉ giành được tỉ số hoà một một thôi”.  “Không sai, thậm chí còn có thể không lấy hoà được. So với ba người kia, thực lực của Liễu Vân Yên kém hơn rõ ràng. Dù đối đầu với ai, chỉ sợ đều thua nhiều thắng ít, còn Lâm Nhất... Ta nghĩ hắn đấu với La Thâm và Trần Vũ thì cũng ngang tay thôi”.  “Đúng là như vậy, dù sao Trần Vũ cũng bất ngờ đánh bại ngoại viện của thư viện Lưu Vân, phong thái ngang ngửa với Lâm Nhất”.  “Vậy nên nhân tố quyết định của trận chiến giữa hai thư viện này nằm ở Mục Tuyết. Nếu Mục Tuyết có thể thắng thì thư viện Thiên Phủ vẫn còn cơ hội, nhưng nếu thua, thư viện Thiên Phủ sẽ không còn cơ hội nào, bởi vì Liễu Vân Yên chắc chắn sẽ thua”.  

Chương 1894