“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1956

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi bầy Thiết Cốt Ma Khuyển đang định chia xác con yêu thú kia ra để ăn, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống. Ở độ cao mấy nghìn mét, hắn như một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua không khí, vững vàng đáp xuống mặt đất.  Những đôi mắt đỏ tươi lập tức đổ dồn vào Lâm Nhất, chúng phát ra tiếng gầm gừ cực kì không thân thiện.  Đôi mắt của con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc đỏ rực như sắp rỉ máu ra ngoài.  Nhưng con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa mới giết chết đối thủ này lại thận trọng áp sát nửa thân trên xuống mặt đất, trí tuệ thông minh nói với nó rằng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt này không dễ chọc. Nhưng nếu không thể tránh khỏi đánh nhau thì phải giết nhanh thắng nhanh, nếu không sẽ rất khó đối phó.     Hú! Hú! Hú!  Con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc không di chuyển, nhưng hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển đằng sau nó lại hung ác gầm rú sau khi được nó ra hiệu.  Một bầy yêu thú cảnh giới Dương Huyền đại thành gầm rú như vậy toát ra Yêu uy khủng khiếp, sát khí đằng đằng. Yêu sát cuồn cuộn kéo đến tựa sóng biển mênh mông vỗ dữ dội, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ ở phía trước.  Lâm Nhất đứng yên bất động, chỉ để mặc cho uy áp yêu sát bao trùm lên mình.  Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc, đang phải đối mặt với Yêu uy đáng sợ như thế là người trước mặt này lại đứng yên bất động. Nó lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nhưng trong mắt lại có chút không cam lòng, cái xác to bằng ngọn núi nhỏ này là chiến lợi phẩm của nó.  Thế nhưng bây giờ lại phải chia cho những con khác.  Nhưng khi nó xoay người định bỏ đi, hai chân lại giẫm mạnh xuống mặt đất, bất ngờ quay lại bổ nhào qua.  Vù!  Tốc độ cực nhanh này khiến nó trông như một tia chớp bạc lao thẳng về phía Lâm Nhất.  Cùng lúc đó, hơn mười con hung thú còn lại cũng đồng loạt xông tới.  “Đi chết đi!”  Táng Hoa ra khỏi vỏ phát ra tiếng leng keng, kiếm ý Tiên Thiên đại thành ở sâu trong mắt Lâm Nhất lập tức phun trào ra ngoài.  Một kiếm, bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con ma khuyển màu bạc lao tới như tia chớp kia bị nhát kiếm này đánh văng ra xa với một tốc độ nhanh hơn nữa. Sau khi ngã xuống đất, cơ thể khổng lồ của nó tạo thành một cái hố to, mặt đất không ngừng rung chuyển.  Ầm! Ầm! Ầm!  Nó văng ra thật xa, cơ thể khổng lồ còn nẩy trên mặt đất vài lần, cuối cùng văng ra thêm mấy trăm mét, va gãy một cây đại thụ cao nghìn trượng mới ngừng lại.  Khi thấy hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia nhân cơ hội này xông về phía hắn, một cơn gió mát thổi qua, Lâm Nhất nhẹ nhàng giẫm chân xuống đất rồi bật nhảy lên không trung.  Hoa mọc từ chốn nào!  Một đoá tường vi nở rộ trên mũi kiếm, Táng Hoa khẽ múa, kiếm quang xoay tròn mấy vòng như du long.  Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia còn chưa tới gần đã bị đánh văng ra xa, trên làn da dính vào xương đều để lại vết kiếm rất sâu, xương cốt gần như đứt lìa. Sau khi ngã xuống đất, chúng liên tục kêu rên, vô cùng đau đớn.  Vù! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi bầy Thiết Cốt Ma Khuyển đang định chia xác con yêu thú kia ra để ăn, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống. Ở độ cao mấy nghìn mét, hắn như một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua không khí, vững vàng đáp xuống mặt đất.  Những đôi mắt đỏ tươi lập tức đổ dồn vào Lâm Nhất, chúng phát ra tiếng gầm gừ cực kì không thân thiện.  Đôi mắt của con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc đỏ rực như sắp rỉ máu ra ngoài.  Nhưng con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa mới giết chết đối thủ này lại thận trọng áp sát nửa thân trên xuống mặt đất, trí tuệ thông minh nói với nó rằng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt này không dễ chọc. Nhưng nếu không thể tránh khỏi đánh nhau thì phải giết nhanh thắng nhanh, nếu không sẽ rất khó đối phó.     Hú! Hú! Hú!  Con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc không di chuyển, nhưng hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển đằng sau nó lại hung ác gầm rú sau khi được nó ra hiệu.  Một bầy yêu thú cảnh giới Dương Huyền đại thành gầm rú như vậy toát ra Yêu uy khủng khiếp, sát khí đằng đằng. Yêu sát cuồn cuộn kéo đến tựa sóng biển mênh mông vỗ dữ dội, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ ở phía trước.  Lâm Nhất đứng yên bất động, chỉ để mặc cho uy áp yêu sát bao trùm lên mình.  Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc, đang phải đối mặt với Yêu uy đáng sợ như thế là người trước mặt này lại đứng yên bất động. Nó lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nhưng trong mắt lại có chút không cam lòng, cái xác to bằng ngọn núi nhỏ này là chiến lợi phẩm của nó.  Thế nhưng bây giờ lại phải chia cho những con khác.  Nhưng khi nó xoay người định bỏ đi, hai chân lại giẫm mạnh xuống mặt đất, bất ngờ quay lại bổ nhào qua.  Vù!  Tốc độ cực nhanh này khiến nó trông như một tia chớp bạc lao thẳng về phía Lâm Nhất.  Cùng lúc đó, hơn mười con hung thú còn lại cũng đồng loạt xông tới.  “Đi chết đi!”  Táng Hoa ra khỏi vỏ phát ra tiếng leng keng, kiếm ý Tiên Thiên đại thành ở sâu trong mắt Lâm Nhất lập tức phun trào ra ngoài.  Một kiếm, bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con ma khuyển màu bạc lao tới như tia chớp kia bị nhát kiếm này đánh văng ra xa với một tốc độ nhanh hơn nữa. Sau khi ngã xuống đất, cơ thể khổng lồ của nó tạo thành một cái hố to, mặt đất không ngừng rung chuyển.  Ầm! Ầm! Ầm!  Nó văng ra thật xa, cơ thể khổng lồ còn nẩy trên mặt đất vài lần, cuối cùng văng ra thêm mấy trăm mét, va gãy một cây đại thụ cao nghìn trượng mới ngừng lại.  Khi thấy hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia nhân cơ hội này xông về phía hắn, một cơn gió mát thổi qua, Lâm Nhất nhẹ nhàng giẫm chân xuống đất rồi bật nhảy lên không trung.  Hoa mọc từ chốn nào!  Một đoá tường vi nở rộ trên mũi kiếm, Táng Hoa khẽ múa, kiếm quang xoay tròn mấy vòng như du long.  Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia còn chưa tới gần đã bị đánh văng ra xa, trên làn da dính vào xương đều để lại vết kiếm rất sâu, xương cốt gần như đứt lìa. Sau khi ngã xuống đất, chúng liên tục kêu rên, vô cùng đau đớn.  Vù! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi bầy Thiết Cốt Ma Khuyển đang định chia xác con yêu thú kia ra để ăn, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống. Ở độ cao mấy nghìn mét, hắn như một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua không khí, vững vàng đáp xuống mặt đất.  Những đôi mắt đỏ tươi lập tức đổ dồn vào Lâm Nhất, chúng phát ra tiếng gầm gừ cực kì không thân thiện.  Đôi mắt của con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc đỏ rực như sắp rỉ máu ra ngoài.  Nhưng con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa mới giết chết đối thủ này lại thận trọng áp sát nửa thân trên xuống mặt đất, trí tuệ thông minh nói với nó rằng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt này không dễ chọc. Nhưng nếu không thể tránh khỏi đánh nhau thì phải giết nhanh thắng nhanh, nếu không sẽ rất khó đối phó.     Hú! Hú! Hú!  Con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc không di chuyển, nhưng hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển đằng sau nó lại hung ác gầm rú sau khi được nó ra hiệu.  Một bầy yêu thú cảnh giới Dương Huyền đại thành gầm rú như vậy toát ra Yêu uy khủng khiếp, sát khí đằng đằng. Yêu sát cuồn cuộn kéo đến tựa sóng biển mênh mông vỗ dữ dội, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ ở phía trước.  Lâm Nhất đứng yên bất động, chỉ để mặc cho uy áp yêu sát bao trùm lên mình.  Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc, đang phải đối mặt với Yêu uy đáng sợ như thế là người trước mặt này lại đứng yên bất động. Nó lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nhưng trong mắt lại có chút không cam lòng, cái xác to bằng ngọn núi nhỏ này là chiến lợi phẩm của nó.  Thế nhưng bây giờ lại phải chia cho những con khác.  Nhưng khi nó xoay người định bỏ đi, hai chân lại giẫm mạnh xuống mặt đất, bất ngờ quay lại bổ nhào qua.  Vù!  Tốc độ cực nhanh này khiến nó trông như một tia chớp bạc lao thẳng về phía Lâm Nhất.  Cùng lúc đó, hơn mười con hung thú còn lại cũng đồng loạt xông tới.  “Đi chết đi!”  Táng Hoa ra khỏi vỏ phát ra tiếng leng keng, kiếm ý Tiên Thiên đại thành ở sâu trong mắt Lâm Nhất lập tức phun trào ra ngoài.  Một kiếm, bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con ma khuyển màu bạc lao tới như tia chớp kia bị nhát kiếm này đánh văng ra xa với một tốc độ nhanh hơn nữa. Sau khi ngã xuống đất, cơ thể khổng lồ của nó tạo thành một cái hố to, mặt đất không ngừng rung chuyển.  Ầm! Ầm! Ầm!  Nó văng ra thật xa, cơ thể khổng lồ còn nẩy trên mặt đất vài lần, cuối cùng văng ra thêm mấy trăm mét, va gãy một cây đại thụ cao nghìn trượng mới ngừng lại.  Khi thấy hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia nhân cơ hội này xông về phía hắn, một cơn gió mát thổi qua, Lâm Nhất nhẹ nhàng giẫm chân xuống đất rồi bật nhảy lên không trung.  Hoa mọc từ chốn nào!  Một đoá tường vi nở rộ trên mũi kiếm, Táng Hoa khẽ múa, kiếm quang xoay tròn mấy vòng như du long.  Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển kia còn chưa tới gần đã bị đánh văng ra xa, trên làn da dính vào xương đều để lại vết kiếm rất sâu, xương cốt gần như đứt lìa. Sau khi ngã xuống đất, chúng liên tục kêu rên, vô cùng đau đớn.  Vù! 

Chương 1956