“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1957
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Con ma khuyển bạc bị Lâm Nhất đánh bay đầu tiên rất ngoan cố, nó không đợi Lâm Nhất thu kiếm đã tiếp tục xông lên bất chấp vết thương trên người, nhắm vào góc chết của Lâm Nhất để cắn. Góc độ rất xảo trá, kiếm khách bình thường sẽ bị xé thành hai nửa ngay nếu không phản ứng kịp. Ta đến từ nơi nào! Lâm Nhất cười khẩy, trở tay cầm kiếm đâm ra, thân hình biến ảo, chỉ chốc lát không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trong không gian này nữa, chỉ có đoá tường vi trên mũi kiếm vỡ vụn, biến thành một cơn bão. Trong cơn bão, cánh hoa va chạm với nhau phát ra tiếng kiếm ngân vang vọng. Bùm! Trong nháy mắt đã đánh bay con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc kia, cánh hoa cứa vào tạo thành vô số vết thương trên người nó. Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi! Không đợi ma khuyển bạc ngã xuống đất, một cơn gió mát thổi qua, kiếm quang lại xuất hiện. Nhát kiếm này từ lớn đến nhỏ, từ tĩnh đến động, hiện ra con sông uốn quanh núi, lại có lá rụng bay theo gió, kiếm thế cuồn cuộn kéo tới. Máu tươi bắn ra, mỗi nhát kiếm hạ xuống đều chém đứt một miếng xương của con ma khuyển bạc này. Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu! Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng! Kiếm thế lại xoay tròn, kiếm quang tựa cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa, trong cơn mưa phùn càng thêm nhẹ nhàng linh động. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, xương cốt vỡ vụn liên tục bị cắt gọt như mạt cưa gỗ. Trong tích tắc, con Thiết Cốt Ma Khuyển nổi tiếng với sức phòng ngự, còn là một con Thiết Cốt Ma Khuyển cấp bậc bá chủ này cứ thế bị vô số tia kiếm quang của Lâm Nhất chém không còn lại gì, chỉ có mảnh xương vụn bay đầy trời như mạt cưa gỗ. Đến khi kiếm thế vang vọng trở nên dao động mãnh liệt, bá khí vô tận, mạt cưa gỗ lập tức biến thành bụi phấn. Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa giãy giụa đứng lên nhìn thấy cảnh thủ lĩnh của mình bị chém thành bột phấn thì hết sức kinh hãi, nhưng chúng đột nhiên xông về phía Lâm Nhất như nổi điên. Ta đến từ trên trời! Phụt! Kiếm thế mênh mông dao động, bóng dáng Lâm Nhất vốn đang mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng. Một nhát kiếm chém ra, những nơi nó đi qua, năm con Thiết Cốt Ma Khuyển lập tức bị chém thành hai nửa. “Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!” Trên không trung, Lâm Nhất đáp xuống đất rồi trở tay hất lên, kiếm Táng Hoa đâm xuống mặt đất trước mặt, sau đó hắn lật tay lại xoè ra, một nụ hoa chợt xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi hắn giơ tay lên, nụ hoa kia chậm rãi nở rộ, kiếm ý kinh khủng trên người Lâm Nhất không ngừng tăng mạnh, khiến người ta không mở mắt nổi. Trước kiếm ý này, mặt đất rung chuyển kịch liệt, những con Thiết Cốt Ma Khuyển còn lại sợ hãi, điên cuồng chạy trốn. “Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Con ma khuyển bạc bị Lâm Nhất đánh bay đầu tiên rất ngoan cố, nó không đợi Lâm Nhất thu kiếm đã tiếp tục xông lên bất chấp vết thương trên người, nhắm vào góc chết của Lâm Nhất để cắn. Góc độ rất xảo trá, kiếm khách bình thường sẽ bị xé thành hai nửa ngay nếu không phản ứng kịp. Ta đến từ nơi nào! Lâm Nhất cười khẩy, trở tay cầm kiếm đâm ra, thân hình biến ảo, chỉ chốc lát không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trong không gian này nữa, chỉ có đoá tường vi trên mũi kiếm vỡ vụn, biến thành một cơn bão. Trong cơn bão, cánh hoa va chạm với nhau phát ra tiếng kiếm ngân vang vọng. Bùm! Trong nháy mắt đã đánh bay con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc kia, cánh hoa cứa vào tạo thành vô số vết thương trên người nó. Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi! Không đợi ma khuyển bạc ngã xuống đất, một cơn gió mát thổi qua, kiếm quang lại xuất hiện. Nhát kiếm này từ lớn đến nhỏ, từ tĩnh đến động, hiện ra con sông uốn quanh núi, lại có lá rụng bay theo gió, kiếm thế cuồn cuộn kéo tới. Máu tươi bắn ra, mỗi nhát kiếm hạ xuống đều chém đứt một miếng xương của con ma khuyển bạc này. Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu! Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng! Kiếm thế lại xoay tròn, kiếm quang tựa cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa, trong cơn mưa phùn càng thêm nhẹ nhàng linh động. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, xương cốt vỡ vụn liên tục bị cắt gọt như mạt cưa gỗ. Trong tích tắc, con Thiết Cốt Ma Khuyển nổi tiếng với sức phòng ngự, còn là một con Thiết Cốt Ma Khuyển cấp bậc bá chủ này cứ thế bị vô số tia kiếm quang của Lâm Nhất chém không còn lại gì, chỉ có mảnh xương vụn bay đầy trời như mạt cưa gỗ. Đến khi kiếm thế vang vọng trở nên dao động mãnh liệt, bá khí vô tận, mạt cưa gỗ lập tức biến thành bụi phấn. Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa giãy giụa đứng lên nhìn thấy cảnh thủ lĩnh của mình bị chém thành bột phấn thì hết sức kinh hãi, nhưng chúng đột nhiên xông về phía Lâm Nhất như nổi điên. Ta đến từ trên trời! Phụt! Kiếm thế mênh mông dao động, bóng dáng Lâm Nhất vốn đang mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng. Một nhát kiếm chém ra, những nơi nó đi qua, năm con Thiết Cốt Ma Khuyển lập tức bị chém thành hai nửa. “Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!” Trên không trung, Lâm Nhất đáp xuống đất rồi trở tay hất lên, kiếm Táng Hoa đâm xuống mặt đất trước mặt, sau đó hắn lật tay lại xoè ra, một nụ hoa chợt xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi hắn giơ tay lên, nụ hoa kia chậm rãi nở rộ, kiếm ý kinh khủng trên người Lâm Nhất không ngừng tăng mạnh, khiến người ta không mở mắt nổi. Trước kiếm ý này, mặt đất rung chuyển kịch liệt, những con Thiết Cốt Ma Khuyển còn lại sợ hãi, điên cuồng chạy trốn. “Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Con ma khuyển bạc bị Lâm Nhất đánh bay đầu tiên rất ngoan cố, nó không đợi Lâm Nhất thu kiếm đã tiếp tục xông lên bất chấp vết thương trên người, nhắm vào góc chết của Lâm Nhất để cắn. Góc độ rất xảo trá, kiếm khách bình thường sẽ bị xé thành hai nửa ngay nếu không phản ứng kịp. Ta đến từ nơi nào! Lâm Nhất cười khẩy, trở tay cầm kiếm đâm ra, thân hình biến ảo, chỉ chốc lát không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất trong không gian này nữa, chỉ có đoá tường vi trên mũi kiếm vỡ vụn, biến thành một cơn bão. Trong cơn bão, cánh hoa va chạm với nhau phát ra tiếng kiếm ngân vang vọng. Bùm! Trong nháy mắt đã đánh bay con Thiết Cốt Ma Khuyển màu bạc kia, cánh hoa cứa vào tạo thành vô số vết thương trên người nó. Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi! Không đợi ma khuyển bạc ngã xuống đất, một cơn gió mát thổi qua, kiếm quang lại xuất hiện. Nhát kiếm này từ lớn đến nhỏ, từ tĩnh đến động, hiện ra con sông uốn quanh núi, lại có lá rụng bay theo gió, kiếm thế cuồn cuộn kéo tới. Máu tươi bắn ra, mỗi nhát kiếm hạ xuống đều chém đứt một miếng xương của con ma khuyển bạc này. Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu! Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng! Kiếm thế lại xoay tròn, kiếm quang tựa cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa, trong cơn mưa phùn càng thêm nhẹ nhàng linh động. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, xương cốt vỡ vụn liên tục bị cắt gọt như mạt cưa gỗ. Trong tích tắc, con Thiết Cốt Ma Khuyển nổi tiếng với sức phòng ngự, còn là một con Thiết Cốt Ma Khuyển cấp bậc bá chủ này cứ thế bị vô số tia kiếm quang của Lâm Nhất chém không còn lại gì, chỉ có mảnh xương vụn bay đầy trời như mạt cưa gỗ. Đến khi kiếm thế vang vọng trở nên dao động mãnh liệt, bá khí vô tận, mạt cưa gỗ lập tức biến thành bụi phấn. Hơn mười con Thiết Cốt Ma Khuyển vừa giãy giụa đứng lên nhìn thấy cảnh thủ lĩnh của mình bị chém thành bột phấn thì hết sức kinh hãi, nhưng chúng đột nhiên xông về phía Lâm Nhất như nổi điên. Ta đến từ trên trời! Phụt! Kiếm thế mênh mông dao động, bóng dáng Lâm Nhất vốn đang mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng. Một nhát kiếm chém ra, những nơi nó đi qua, năm con Thiết Cốt Ma Khuyển lập tức bị chém thành hai nửa. “Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!” Trên không trung, Lâm Nhất đáp xuống đất rồi trở tay hất lên, kiếm Táng Hoa đâm xuống mặt đất trước mặt, sau đó hắn lật tay lại xoè ra, một nụ hoa chợt xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi hắn giơ tay lên, nụ hoa kia chậm rãi nở rộ, kiếm ý kinh khủng trên người Lâm Nhất không ngừng tăng mạnh, khiến người ta không mở mắt nổi. Trước kiếm ý này, mặt đất rung chuyển kịch liệt, những con Thiết Cốt Ma Khuyển còn lại sợ hãi, điên cuồng chạy trốn. “Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá!”