“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2010

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt! Xoạt!  Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Quách Húc lúc thì giãn ra lúc thì đanh lại.  Nếu tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất thì rõ ràng là sẽ tạo ra một cơ hội chiếm được lợi cho người đến sau này. Nhân tài của bảng Long Vân chẳng phải những kẻ lương thiện gì, nếu như ngươi không đủ mạnh.  Hoặc là bị thương ảnh hưởng đến thực lực thì những người khác sẽ không khách sáo mà ra tay với ngươi.  Bây giờ, cho dù muốn một lèo giết chết Lâm Nhất thì cũng có vẻ không được thực thi cho lắm.  Đại khái Lâm Nhất cũng đã đoán được, người đến có thực lực không hề thấp hơn so với Quách Húc này, rất có khả năng cũng là nhân tài của bảng Long Vân.  Nhân tài của bảng Long Vân luôn có cảm giác ưu việt hơn ở trước mặt người ngoại bảng.  Nếu như bọn họ lựa chọn kết hợp với nhau để đối phó hắn thì sẽ có chút phiền phức.  Đương nhiên đây là kết quả tệ nhất, nếu đã là nhân tài của bảng Long Vân thì chắc chắn đều kiêu ngạo. Có hạ thấp cái tôi của mình để liên thủ đối phó với một người ngoại bảng hay không thì cũng khó nói.  Nhưng bất luận thế nào, đều phải có sự chuẩn bị trước cho tình huống tốt nhất và xấu nhất.  Cho dù hai người này có liên thủ với nhau thì nước Huyền Âm này, Lâm Nhất cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.  Trong cục diện giằng co, đôi mắt Quách Húc đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Lâm Nhất cười nói: “Ta biết ngươi là ai, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất”.  Lâm Nhất bình tĩnh yên lặng không đáp lời.  Quách Húc tiếp tục nói: “Người có thể tu luyện Tiên Thiên kiếm ý đến cảnh giới đại thành, trong số những nhân tài trẻ tuổi khắp cả cổ vực Nam Hoa này cũng chẳng có được mấy người. Tuổi còn trẻ như vậy, lại chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, trước đó ngoài công tử Táng Hoa đã đánh bại Tào Thần ra, ta thực sự rất khó có thể nghĩ đến người khác”.  “Vinh hạnh”.  Lâm Nhất liếc nhìn đối phương, cực kỳ bình tĩnh nói.  Quách Húc trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi nếu như cảm thấy chỉ cần dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã đủ để đánh thắng ta thì chỉ có thể nói là ngươi quá ngây thơ”.  “Cũng không sai”.  Lâm Nhất khẽ cười, không phủ nhận.  Dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đương nhiên không thể giao đấu với đối phương, nhưng mà hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn. Con át chủ bài trong tay hắn cũng không chỉ có mỗi kiếm ý.  Trong lúc hai người nói qua nói lại thì đã không còn ý định tiếp tục giao đấu nữa.  Cả hai đều có vẻ kiêng dè lẫn nhau, coi như đã công nhận thực lực của đối phương.  Xoạt! Xoạt~  Đúng vào lúc này, tiếng bước chân như có như không lại vang lên một lần nữa, khoảng cách càng lúc càng gần.  “Là hắn ta…”.  Vẻ mặt Quách Húc thoáng đổi, từ tiếng bước chân này hắn ta đã có thể phán đoán được người đến là ai: “Ma tiên Xích Luyện, Dương Phàm!”  Dương Phàm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt! Xoạt!  Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Quách Húc lúc thì giãn ra lúc thì đanh lại.  Nếu tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất thì rõ ràng là sẽ tạo ra một cơ hội chiếm được lợi cho người đến sau này. Nhân tài của bảng Long Vân chẳng phải những kẻ lương thiện gì, nếu như ngươi không đủ mạnh.  Hoặc là bị thương ảnh hưởng đến thực lực thì những người khác sẽ không khách sáo mà ra tay với ngươi.  Bây giờ, cho dù muốn một lèo giết chết Lâm Nhất thì cũng có vẻ không được thực thi cho lắm.  Đại khái Lâm Nhất cũng đã đoán được, người đến có thực lực không hề thấp hơn so với Quách Húc này, rất có khả năng cũng là nhân tài của bảng Long Vân.  Nhân tài của bảng Long Vân luôn có cảm giác ưu việt hơn ở trước mặt người ngoại bảng.  Nếu như bọn họ lựa chọn kết hợp với nhau để đối phó hắn thì sẽ có chút phiền phức.  Đương nhiên đây là kết quả tệ nhất, nếu đã là nhân tài của bảng Long Vân thì chắc chắn đều kiêu ngạo. Có hạ thấp cái tôi của mình để liên thủ đối phó với một người ngoại bảng hay không thì cũng khó nói.  Nhưng bất luận thế nào, đều phải có sự chuẩn bị trước cho tình huống tốt nhất và xấu nhất.  Cho dù hai người này có liên thủ với nhau thì nước Huyền Âm này, Lâm Nhất cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.  Trong cục diện giằng co, đôi mắt Quách Húc đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Lâm Nhất cười nói: “Ta biết ngươi là ai, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất”.  Lâm Nhất bình tĩnh yên lặng không đáp lời.  Quách Húc tiếp tục nói: “Người có thể tu luyện Tiên Thiên kiếm ý đến cảnh giới đại thành, trong số những nhân tài trẻ tuổi khắp cả cổ vực Nam Hoa này cũng chẳng có được mấy người. Tuổi còn trẻ như vậy, lại chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, trước đó ngoài công tử Táng Hoa đã đánh bại Tào Thần ra, ta thực sự rất khó có thể nghĩ đến người khác”.  “Vinh hạnh”.  Lâm Nhất liếc nhìn đối phương, cực kỳ bình tĩnh nói.  Quách Húc trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi nếu như cảm thấy chỉ cần dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã đủ để đánh thắng ta thì chỉ có thể nói là ngươi quá ngây thơ”.  “Cũng không sai”.  Lâm Nhất khẽ cười, không phủ nhận.  Dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đương nhiên không thể giao đấu với đối phương, nhưng mà hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn. Con át chủ bài trong tay hắn cũng không chỉ có mỗi kiếm ý.  Trong lúc hai người nói qua nói lại thì đã không còn ý định tiếp tục giao đấu nữa.  Cả hai đều có vẻ kiêng dè lẫn nhau, coi như đã công nhận thực lực của đối phương.  Xoạt! Xoạt~  Đúng vào lúc này, tiếng bước chân như có như không lại vang lên một lần nữa, khoảng cách càng lúc càng gần.  “Là hắn ta…”.  Vẻ mặt Quách Húc thoáng đổi, từ tiếng bước chân này hắn ta đã có thể phán đoán được người đến là ai: “Ma tiên Xích Luyện, Dương Phàm!”  Dương Phàm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt! Xoạt!  Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Quách Húc lúc thì giãn ra lúc thì đanh lại.  Nếu tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất thì rõ ràng là sẽ tạo ra một cơ hội chiếm được lợi cho người đến sau này. Nhân tài của bảng Long Vân chẳng phải những kẻ lương thiện gì, nếu như ngươi không đủ mạnh.  Hoặc là bị thương ảnh hưởng đến thực lực thì những người khác sẽ không khách sáo mà ra tay với ngươi.  Bây giờ, cho dù muốn một lèo giết chết Lâm Nhất thì cũng có vẻ không được thực thi cho lắm.  Đại khái Lâm Nhất cũng đã đoán được, người đến có thực lực không hề thấp hơn so với Quách Húc này, rất có khả năng cũng là nhân tài của bảng Long Vân.  Nhân tài của bảng Long Vân luôn có cảm giác ưu việt hơn ở trước mặt người ngoại bảng.  Nếu như bọn họ lựa chọn kết hợp với nhau để đối phó hắn thì sẽ có chút phiền phức.  Đương nhiên đây là kết quả tệ nhất, nếu đã là nhân tài của bảng Long Vân thì chắc chắn đều kiêu ngạo. Có hạ thấp cái tôi của mình để liên thủ đối phó với một người ngoại bảng hay không thì cũng khó nói.  Nhưng bất luận thế nào, đều phải có sự chuẩn bị trước cho tình huống tốt nhất và xấu nhất.  Cho dù hai người này có liên thủ với nhau thì nước Huyền Âm này, Lâm Nhất cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.  Trong cục diện giằng co, đôi mắt Quách Húc đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Lâm Nhất cười nói: “Ta biết ngươi là ai, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất”.  Lâm Nhất bình tĩnh yên lặng không đáp lời.  Quách Húc tiếp tục nói: “Người có thể tu luyện Tiên Thiên kiếm ý đến cảnh giới đại thành, trong số những nhân tài trẻ tuổi khắp cả cổ vực Nam Hoa này cũng chẳng có được mấy người. Tuổi còn trẻ như vậy, lại chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, trước đó ngoài công tử Táng Hoa đã đánh bại Tào Thần ra, ta thực sự rất khó có thể nghĩ đến người khác”.  “Vinh hạnh”.  Lâm Nhất liếc nhìn đối phương, cực kỳ bình tĩnh nói.  Quách Húc trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi nếu như cảm thấy chỉ cần dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã đủ để đánh thắng ta thì chỉ có thể nói là ngươi quá ngây thơ”.  “Cũng không sai”.  Lâm Nhất khẽ cười, không phủ nhận.  Dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đương nhiên không thể giao đấu với đối phương, nhưng mà hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn. Con át chủ bài trong tay hắn cũng không chỉ có mỗi kiếm ý.  Trong lúc hai người nói qua nói lại thì đã không còn ý định tiếp tục giao đấu nữa.  Cả hai đều có vẻ kiêng dè lẫn nhau, coi như đã công nhận thực lực của đối phương.  Xoạt! Xoạt~  Đúng vào lúc này, tiếng bước chân như có như không lại vang lên một lần nữa, khoảng cách càng lúc càng gần.  “Là hắn ta…”.  Vẻ mặt Quách Húc thoáng đổi, từ tiếng bước chân này hắn ta đã có thể phán đoán được người đến là ai: “Ma tiên Xích Luyện, Dương Phàm!”  Dương Phàm! 

Chương 2010