“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2011
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh sư tỷ từng nhắc đến cái tên này, đối phương chính là đại đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ Thanh Châu Xích Luyện Môn, sở trường dùng roi. Trong cổ vực Nam Hoa, đao kiếm là những binh khí thường dùng nhất, tiếp đến là những binh khí dài như thương, côn, kích, số người luyện roi thì tương đối ít. Người này được gọi là Ma tiên Xích Luyện chắc chắn phải có chỗ hơn người của mình. Trong Long Môn tranh tài khoá trước, hắn ta đứng hạng 67, so với Quách Húc trước mặt này còn mạnh hơn một chút. Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong tay hắn ta cầm một chiếc roi mềm màu đỏ tươi, chói mắt tựa như một con rắn độc, nhìn không rõ là được làm từ chất liệu gì. Nhưng nếu như bị một roi này đánh trúng thì e là nhục thân có mạnh hơn nữa cũng đều phải rách thịt. Không hề nghi ngờ, người này đúng là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm. Hắn ta liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn lên nước Huyền Âm trên trụ đá, lạnh lùng nói: “Quách Húc, ngươi vậy mà càng ngày càng yếu đi rồi. Đến một tiểu tử cảnh giới Âm Huyền cũng không đối phó được, chẳng lẽ nước Huyền Âm này ngươi còn định chia cho hắn một phần nữa à?” Quách Húc đảo đảo con ngươi, một hồi sau mới cân nhắc nói: “Hắn có lẽ có tư cách này”. “Dựa vào cái gì”. “Kiếm ý Tiên Thiên đại thành, ngươi nếu không ngại thì trước khi đi vào trong cổ mộ Tinh Quân thử giao đấu với người này xem sao”, Quách Húc ngẩng đầu cười nói. “Thú vị, vậy thì mỗi người một phần đi”. Dương Phàm này cực kỳ quyết đoán, sau khi xác định Lâm Nhất nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì lập tức đưa ra quyết định. Chỉ là đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu qua đánh giá Lâm Nhất mấy lượt, tuổi tác này mà có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý thì đã tương đối hiếm gặp. Tiểu tử trước mặt này lại có thể nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, có chút đáng sợ. Lâm Nhất không hề ngạc nhiên với việc này, hắn trái lại cũng không cần độc chiếm hết, nước Huyền Âm chỉ cần đủ dùng là được. Lập tức ba người mỗi người rút ra một bình sứ, đổ nước Huyền Âm từ trong bát ngọc vào. Quách Húc và Dương Phàm đều có chút đố kỵ nhìn Lâm Nhất, tu vi của hai người đều đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Nước Huyền Âm này mặc dù quý hiếm nhưng hai người đều đã không thể tự luyện hoá được nữa, chỉ đành lấy nó để đi đổi tài nguyên khác. Duy chỉ có Lâm Nhất, vừa vặn phù hợp. Vô hình chung hắn đã được hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có đệ tử tinh anh nhất của thế lực cấp bá chủ mới có được, đủ để bỏ xa rất nhiều người ở phía sau. Nhất là Quách Húc đã từng giao đấu với Lâm Nhất, hắn ta biết sau khi Lâm Nhất luyện hóa được nước Huyền Âm này, thực lực ắt sẽ tăng tiến thêm một bước. Đáng tiếc, quá là gai góc nếu không thì hắn ta nên tiện tay giết chết hắn. Lấy xong nước Huyền Âm, Lâm nhất bèn xoay người rời đi, hắn dù gì vẫn có chút kiêng dè với hai người này, không muốn ở lại đây lâu. “Đợi chút”. Đúng vào lúc hắn định rời đi, Dương Phàm thình lình cất lời, gọi Lâm Nhất lại. Trong một thoáng, bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng hẳn lên, không chỉ là Lâm Nhất, Quách Húc cũng thoáng đổi sắc mặt. Dương Phàm này muốn ra tay với Lâm Nhất sao? Thế thì tốt quá… “Việc gì”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh sư tỷ từng nhắc đến cái tên này, đối phương chính là đại đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ Thanh Châu Xích Luyện Môn, sở trường dùng roi. Trong cổ vực Nam Hoa, đao kiếm là những binh khí thường dùng nhất, tiếp đến là những binh khí dài như thương, côn, kích, số người luyện roi thì tương đối ít. Người này được gọi là Ma tiên Xích Luyện chắc chắn phải có chỗ hơn người của mình. Trong Long Môn tranh tài khoá trước, hắn ta đứng hạng 67, so với Quách Húc trước mặt này còn mạnh hơn một chút. Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong tay hắn ta cầm một chiếc roi mềm màu đỏ tươi, chói mắt tựa như một con rắn độc, nhìn không rõ là được làm từ chất liệu gì. Nhưng nếu như bị một roi này đánh trúng thì e là nhục thân có mạnh hơn nữa cũng đều phải rách thịt. Không hề nghi ngờ, người này đúng là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm. Hắn ta liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn lên nước Huyền Âm trên trụ đá, lạnh lùng nói: “Quách Húc, ngươi vậy mà càng ngày càng yếu đi rồi. Đến một tiểu tử cảnh giới Âm Huyền cũng không đối phó được, chẳng lẽ nước Huyền Âm này ngươi còn định chia cho hắn một phần nữa à?” Quách Húc đảo đảo con ngươi, một hồi sau mới cân nhắc nói: “Hắn có lẽ có tư cách này”. “Dựa vào cái gì”. “Kiếm ý Tiên Thiên đại thành, ngươi nếu không ngại thì trước khi đi vào trong cổ mộ Tinh Quân thử giao đấu với người này xem sao”, Quách Húc ngẩng đầu cười nói. “Thú vị, vậy thì mỗi người một phần đi”. Dương Phàm này cực kỳ quyết đoán, sau khi xác định Lâm Nhất nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì lập tức đưa ra quyết định. Chỉ là đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu qua đánh giá Lâm Nhất mấy lượt, tuổi tác này mà có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý thì đã tương đối hiếm gặp. Tiểu tử trước mặt này lại có thể nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, có chút đáng sợ. Lâm Nhất không hề ngạc nhiên với việc này, hắn trái lại cũng không cần độc chiếm hết, nước Huyền Âm chỉ cần đủ dùng là được. Lập tức ba người mỗi người rút ra một bình sứ, đổ nước Huyền Âm từ trong bát ngọc vào. Quách Húc và Dương Phàm đều có chút đố kỵ nhìn Lâm Nhất, tu vi của hai người đều đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Nước Huyền Âm này mặc dù quý hiếm nhưng hai người đều đã không thể tự luyện hoá được nữa, chỉ đành lấy nó để đi đổi tài nguyên khác. Duy chỉ có Lâm Nhất, vừa vặn phù hợp. Vô hình chung hắn đã được hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có đệ tử tinh anh nhất của thế lực cấp bá chủ mới có được, đủ để bỏ xa rất nhiều người ở phía sau. Nhất là Quách Húc đã từng giao đấu với Lâm Nhất, hắn ta biết sau khi Lâm Nhất luyện hóa được nước Huyền Âm này, thực lực ắt sẽ tăng tiến thêm một bước. Đáng tiếc, quá là gai góc nếu không thì hắn ta nên tiện tay giết chết hắn. Lấy xong nước Huyền Âm, Lâm nhất bèn xoay người rời đi, hắn dù gì vẫn có chút kiêng dè với hai người này, không muốn ở lại đây lâu. “Đợi chút”. Đúng vào lúc hắn định rời đi, Dương Phàm thình lình cất lời, gọi Lâm Nhất lại. Trong một thoáng, bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng hẳn lên, không chỉ là Lâm Nhất, Quách Húc cũng thoáng đổi sắc mặt. Dương Phàm này muốn ra tay với Lâm Nhất sao? Thế thì tốt quá… “Việc gì”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc Linh sư tỷ từng nhắc đến cái tên này, đối phương chính là đại đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ Thanh Châu Xích Luyện Môn, sở trường dùng roi. Trong cổ vực Nam Hoa, đao kiếm là những binh khí thường dùng nhất, tiếp đến là những binh khí dài như thương, côn, kích, số người luyện roi thì tương đối ít. Người này được gọi là Ma tiên Xích Luyện chắc chắn phải có chỗ hơn người của mình. Trong Long Môn tranh tài khoá trước, hắn ta đứng hạng 67, so với Quách Húc trước mặt này còn mạnh hơn một chút. Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong tay hắn ta cầm một chiếc roi mềm màu đỏ tươi, chói mắt tựa như một con rắn độc, nhìn không rõ là được làm từ chất liệu gì. Nhưng nếu như bị một roi này đánh trúng thì e là nhục thân có mạnh hơn nữa cũng đều phải rách thịt. Không hề nghi ngờ, người này đúng là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm. Hắn ta liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn lên nước Huyền Âm trên trụ đá, lạnh lùng nói: “Quách Húc, ngươi vậy mà càng ngày càng yếu đi rồi. Đến một tiểu tử cảnh giới Âm Huyền cũng không đối phó được, chẳng lẽ nước Huyền Âm này ngươi còn định chia cho hắn một phần nữa à?” Quách Húc đảo đảo con ngươi, một hồi sau mới cân nhắc nói: “Hắn có lẽ có tư cách này”. “Dựa vào cái gì”. “Kiếm ý Tiên Thiên đại thành, ngươi nếu không ngại thì trước khi đi vào trong cổ mộ Tinh Quân thử giao đấu với người này xem sao”, Quách Húc ngẩng đầu cười nói. “Thú vị, vậy thì mỗi người một phần đi”. Dương Phàm này cực kỳ quyết đoán, sau khi xác định Lâm Nhất nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì lập tức đưa ra quyết định. Chỉ là đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu qua đánh giá Lâm Nhất mấy lượt, tuổi tác này mà có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý thì đã tương đối hiếm gặp. Tiểu tử trước mặt này lại có thể nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, có chút đáng sợ. Lâm Nhất không hề ngạc nhiên với việc này, hắn trái lại cũng không cần độc chiếm hết, nước Huyền Âm chỉ cần đủ dùng là được. Lập tức ba người mỗi người rút ra một bình sứ, đổ nước Huyền Âm từ trong bát ngọc vào. Quách Húc và Dương Phàm đều có chút đố kỵ nhìn Lâm Nhất, tu vi của hai người đều đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Nước Huyền Âm này mặc dù quý hiếm nhưng hai người đều đã không thể tự luyện hoá được nữa, chỉ đành lấy nó để đi đổi tài nguyên khác. Duy chỉ có Lâm Nhất, vừa vặn phù hợp. Vô hình chung hắn đã được hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có đệ tử tinh anh nhất của thế lực cấp bá chủ mới có được, đủ để bỏ xa rất nhiều người ở phía sau. Nhất là Quách Húc đã từng giao đấu với Lâm Nhất, hắn ta biết sau khi Lâm Nhất luyện hóa được nước Huyền Âm này, thực lực ắt sẽ tăng tiến thêm một bước. Đáng tiếc, quá là gai góc nếu không thì hắn ta nên tiện tay giết chết hắn. Lấy xong nước Huyền Âm, Lâm nhất bèn xoay người rời đi, hắn dù gì vẫn có chút kiêng dè với hai người này, không muốn ở lại đây lâu. “Đợi chút”. Đúng vào lúc hắn định rời đi, Dương Phàm thình lình cất lời, gọi Lâm Nhất lại. Trong một thoáng, bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng hẳn lên, không chỉ là Lâm Nhất, Quách Húc cũng thoáng đổi sắc mặt. Dương Phàm này muốn ra tay với Lâm Nhất sao? Thế thì tốt quá… “Việc gì”.