“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2063

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đến mức như tầng năm, vừa định thăm dò thì phát hiện bảo bối đã sớm bị vơ vét sạch.  Ông!  Đột nhiên, phía trước truyền đến một luồng chấn động yếu ớt, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường.  Chấn động này cực yếu, nhưng một khi bị phát hiện, nó hệt như tia lửa trong đêm tối lập lòe, khiến Lâm Nhất không cách nào bỏ qua được.  “Đi xem thử rốt cuộc là vật gì?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, mắt hắn lóe sáng, hành động cực kỳ cẩn thận.  Cũng giống như hắn, chắc chắn các đệ tử tông môn có thể thông qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm để đến được tầng thứ sáu đều là yêu nghiệt. Mỗi một người có kỳ ngộ của riêng mình, thực lực tất nhiên không kém.  Nếu bị kẻ khác ra tay đánh lén thì dù có át chủ bài nhiều hơn nữa, e rằng hắn cũng sẽ lật thuyền trong mương.  Càng đến gần, luồng khí tức yếu ớt kia càng lộ rõ, không bao lâu sau, Lâm Nhất đã đi đến một cái sảnh u tối.  Trên trần có treo một cái đèn thủy tinh màu tím, phát ra ánh sáng mờ ảo.  Dưới ánh đén là một cái cột đá cổ xưa.  Lơ lửng bên trên cột đó là một miếng ngọc giản màu trắng, bên ngoài được bao phủ bởi tia sét màu tím. Tia sét kinh khủng chớp động, tỏa ra hơi thở cổ xưa.  Sâu bên trong tia sét có thể thấy được bóng một con rồng đen mờ ảo, nó đang lượn quanh ngọc giản.  Con rồng kia tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ, trong sảnh tối càng có tác dụng đầu độc lòng người, mang đến cảm giác rất quái đản.  Đây là một bộ công pháp thượng cổ mang thuộc tính lôi, với khí tức bực này thì ít nhất là công pháp cấp Địa.  Công pháp thượng cổ cấp Địa ư?  Tim Lâm Nhất đập lỗi một nhịp, cái này… có hơi giá trị rồi đấy. Công pháp từ thời hoàng kim thịnh thế vốn rất quý hiếm, dù là công pháp cấp Linh bình thường thì đặt ở hiện tại cũng đã có giá trị liên thành.  Nếu hắn đoán không lầm thì đây có thể là một môn công pháp có liên quan đến thân thể.  Lâm Nhất đưa ra suy đoán, bởi vì sau khi nhìn thấy công pháp này, lực lượng Long Tượng trong cơ thể hắn đã bắt đầu rục rịch, có vẻ như rất sợ.  Nếu bởi môn công pháp này thì… là thứ gì có thể khiến hung thú thượng cổ như Long Tượng phải khiếp sợ?  Đúng lúc này, trong sảnh tối yên tĩnh bỗng xuất hiện quyền mang khủng bố. Quyền kia như núi cao sừng sững, ẩn chứa uy áp lớn lao, nhưng bởi thủ pháp cực kỳ khéo léo của người đến mà nó không hề gây ra một chút chấn động nào.   Đến khi sắp tiếp cận Lâm Nhất, nó mới bộc lộ sự sắc bén và lôi uy sáng chói.  Lâm Nhất giật nảy mình, không chút do dự tháo thanh trường thương cổ kia xuống, xoay người đâm một nhát.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đến mức như tầng năm, vừa định thăm dò thì phát hiện bảo bối đã sớm bị vơ vét sạch.  Ông!  Đột nhiên, phía trước truyền đến một luồng chấn động yếu ớt, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường.  Chấn động này cực yếu, nhưng một khi bị phát hiện, nó hệt như tia lửa trong đêm tối lập lòe, khiến Lâm Nhất không cách nào bỏ qua được.  “Đi xem thử rốt cuộc là vật gì?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, mắt hắn lóe sáng, hành động cực kỳ cẩn thận.  Cũng giống như hắn, chắc chắn các đệ tử tông môn có thể thông qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm để đến được tầng thứ sáu đều là yêu nghiệt. Mỗi một người có kỳ ngộ của riêng mình, thực lực tất nhiên không kém.  Nếu bị kẻ khác ra tay đánh lén thì dù có át chủ bài nhiều hơn nữa, e rằng hắn cũng sẽ lật thuyền trong mương.  Càng đến gần, luồng khí tức yếu ớt kia càng lộ rõ, không bao lâu sau, Lâm Nhất đã đi đến một cái sảnh u tối.  Trên trần có treo một cái đèn thủy tinh màu tím, phát ra ánh sáng mờ ảo.  Dưới ánh đén là một cái cột đá cổ xưa.  Lơ lửng bên trên cột đó là một miếng ngọc giản màu trắng, bên ngoài được bao phủ bởi tia sét màu tím. Tia sét kinh khủng chớp động, tỏa ra hơi thở cổ xưa.  Sâu bên trong tia sét có thể thấy được bóng một con rồng đen mờ ảo, nó đang lượn quanh ngọc giản.  Con rồng kia tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ, trong sảnh tối càng có tác dụng đầu độc lòng người, mang đến cảm giác rất quái đản.  Đây là một bộ công pháp thượng cổ mang thuộc tính lôi, với khí tức bực này thì ít nhất là công pháp cấp Địa.  Công pháp thượng cổ cấp Địa ư?  Tim Lâm Nhất đập lỗi một nhịp, cái này… có hơi giá trị rồi đấy. Công pháp từ thời hoàng kim thịnh thế vốn rất quý hiếm, dù là công pháp cấp Linh bình thường thì đặt ở hiện tại cũng đã có giá trị liên thành.  Nếu hắn đoán không lầm thì đây có thể là một môn công pháp có liên quan đến thân thể.  Lâm Nhất đưa ra suy đoán, bởi vì sau khi nhìn thấy công pháp này, lực lượng Long Tượng trong cơ thể hắn đã bắt đầu rục rịch, có vẻ như rất sợ.  Nếu bởi môn công pháp này thì… là thứ gì có thể khiến hung thú thượng cổ như Long Tượng phải khiếp sợ?  Đúng lúc này, trong sảnh tối yên tĩnh bỗng xuất hiện quyền mang khủng bố. Quyền kia như núi cao sừng sững, ẩn chứa uy áp lớn lao, nhưng bởi thủ pháp cực kỳ khéo léo của người đến mà nó không hề gây ra một chút chấn động nào.   Đến khi sắp tiếp cận Lâm Nhất, nó mới bộc lộ sự sắc bén và lôi uy sáng chói.  Lâm Nhất giật nảy mình, không chút do dự tháo thanh trường thương cổ kia xuống, xoay người đâm một nhát.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đến mức như tầng năm, vừa định thăm dò thì phát hiện bảo bối đã sớm bị vơ vét sạch.  Ông!  Đột nhiên, phía trước truyền đến một luồng chấn động yếu ớt, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường.  Chấn động này cực yếu, nhưng một khi bị phát hiện, nó hệt như tia lửa trong đêm tối lập lòe, khiến Lâm Nhất không cách nào bỏ qua được.  “Đi xem thử rốt cuộc là vật gì?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, mắt hắn lóe sáng, hành động cực kỳ cẩn thận.  Cũng giống như hắn, chắc chắn các đệ tử tông môn có thể thông qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm để đến được tầng thứ sáu đều là yêu nghiệt. Mỗi một người có kỳ ngộ của riêng mình, thực lực tất nhiên không kém.  Nếu bị kẻ khác ra tay đánh lén thì dù có át chủ bài nhiều hơn nữa, e rằng hắn cũng sẽ lật thuyền trong mương.  Càng đến gần, luồng khí tức yếu ớt kia càng lộ rõ, không bao lâu sau, Lâm Nhất đã đi đến một cái sảnh u tối.  Trên trần có treo một cái đèn thủy tinh màu tím, phát ra ánh sáng mờ ảo.  Dưới ánh đén là một cái cột đá cổ xưa.  Lơ lửng bên trên cột đó là một miếng ngọc giản màu trắng, bên ngoài được bao phủ bởi tia sét màu tím. Tia sét kinh khủng chớp động, tỏa ra hơi thở cổ xưa.  Sâu bên trong tia sét có thể thấy được bóng một con rồng đen mờ ảo, nó đang lượn quanh ngọc giản.  Con rồng kia tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ, trong sảnh tối càng có tác dụng đầu độc lòng người, mang đến cảm giác rất quái đản.  Đây là một bộ công pháp thượng cổ mang thuộc tính lôi, với khí tức bực này thì ít nhất là công pháp cấp Địa.  Công pháp thượng cổ cấp Địa ư?  Tim Lâm Nhất đập lỗi một nhịp, cái này… có hơi giá trị rồi đấy. Công pháp từ thời hoàng kim thịnh thế vốn rất quý hiếm, dù là công pháp cấp Linh bình thường thì đặt ở hiện tại cũng đã có giá trị liên thành.  Nếu hắn đoán không lầm thì đây có thể là một môn công pháp có liên quan đến thân thể.  Lâm Nhất đưa ra suy đoán, bởi vì sau khi nhìn thấy công pháp này, lực lượng Long Tượng trong cơ thể hắn đã bắt đầu rục rịch, có vẻ như rất sợ.  Nếu bởi môn công pháp này thì… là thứ gì có thể khiến hung thú thượng cổ như Long Tượng phải khiếp sợ?  Đúng lúc này, trong sảnh tối yên tĩnh bỗng xuất hiện quyền mang khủng bố. Quyền kia như núi cao sừng sững, ẩn chứa uy áp lớn lao, nhưng bởi thủ pháp cực kỳ khéo léo của người đến mà nó không hề gây ra một chút chấn động nào.   Đến khi sắp tiếp cận Lâm Nhất, nó mới bộc lộ sự sắc bén và lôi uy sáng chói.  Lâm Nhất giật nảy mình, không chút do dự tháo thanh trường thương cổ kia xuống, xoay người đâm một nhát.  Ầm! 

Chương 2063