“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2067

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tử Điện Long Trảo!”  Quách Húc lại quát to một tiếng, biến quyền thành trảo, từ giữa không trung hung hăng chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm ầm!  Những tia lửa điện bị đánh tản ra kia lập tức ngưng tụ thành một cái vuốt rồng khổng lồ, xé rách chiến giáp Long Tượng của Lâm Nhất.  Xoẹt xoẹt!  Chiến giáp cô đọng thành thực chất kia xuất hiện năm vết cào dữ tợn trước ngực, có máu tươi rỉ ra. Rõ ràng là khí tức thô bạo của chiến giáp Long Tượng đã yếu đi rất nhiều, một trảo này rất là ác liệt.  Sau một kích đắc thủ, Quách Húc nhếch mép cười khẩy và quát lên đây giận dữ: “Bôn Lôi giận dữ, thừng Tù Long!”  Lâm Nhất vừa bị một trảo kia bức lui, còn chưa kịp đứng vững thì những tia lửa điện rơi lả tả trên mặt đất đã nhanh chóng lan tràn, lửa điện chằng chịt hệt như dây leo, bắt đầu điên cuồng sinh trường, phút chốc đã bao quanh Lâm Nhất, trói chặt lấy hắn.  Phút chốc, xiềng xích sấm sét đã lan ra khắp mọi nơi, hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất.Quách Húc thở dốc, chiêu này trước khi hắn ta giao đấu đã bắt đầu bày trận rồi, sức tiêu hao vô cùng mạnh.  “Thực sự coi Bôn Lôi Thủ Quách Húc ta đây chỉ được cái hư danh hạng 78 của bảng Long Vân à!”  Trong đáy mắt hắn ta lộ vẻ dữ tợn, Quách Húc vung một quyền nện về phía Lâm Nhất đã bị Lôi hoả nuốt chửng.  Đối phương đang trong tình huống bị Lôi hoả quật tới tấp, lẽ đương nhiên sẽ bị một quyền này của hắn ta đấm cho nát người.  Nhưng quyền mang của hắn ta còn chưa kịp áp sát, vô số sợi xích sét như những dây leo lập tức bị đánh nát tan tành. Bóng dáng Lâm Nhất xuất hiện, chiến giáp trên người bị đánh tan, khoé miệng rỉ ra một dòng máu.  “Không chết? Tên nhóc này nhà ngươi đúng là khó dây dưa… nhưng muốn so tài với ta, hôm nay ngươi buộc phải chết!”  Sắc mặt Quách Húc sa sầm, quyền mang xiết chặt trong tay lập tức lại loé lên ánh chớp.  “Om sòm!”  Lâm Nhất bỗng vươn mạnh tay sang tóm lấy thanh trường thương dựng bên cạnh người, thần sắc trong đáy mắt thình lình thay đổi, chứa đầy phong mang sắc bén vô cùng.  Kiếm thế huy hoàng trên người hắn tựa như một vầng trăng lửa, ánh sáng bạc lấp lánh chói mắt.  Ánh sáng Hạo Nguyệt!  Quách Húc ở giữa không trung hầu như không kịp tránh đi đã bị ánh trăng mênh mông này phủ kín.  Kiếm phân Song Nguyệt!  Lâm Nhất nghiêng người quét một vòng, lấy thương làm kiếm, kiếm thế huy hoàng như mây tản ra, một vầng trăng trên trời một vầng trăng dưới nước. Hai vầng trăng đối diện nhau cùng soi sáng, trường thương trong tay đâm ra vô số kiếm ảnh, khiến cho Lôi hoả mù mịt trên người đối phương giống như bị một cơn mưa bão gột rửa, trôi sạch, quang mang không ngừng yếu đi.  Phụt!  Sau khi đáp đất, Quách Húc nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.  “Bôn Lôi giận dữ? Ta có một kiếm, cũng như Bôn Lôi, mời các hạ thử lĩnh giáo!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tử Điện Long Trảo!”  Quách Húc lại quát to một tiếng, biến quyền thành trảo, từ giữa không trung hung hăng chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm ầm!  Những tia lửa điện bị đánh tản ra kia lập tức ngưng tụ thành một cái vuốt rồng khổng lồ, xé rách chiến giáp Long Tượng của Lâm Nhất.  Xoẹt xoẹt!  Chiến giáp cô đọng thành thực chất kia xuất hiện năm vết cào dữ tợn trước ngực, có máu tươi rỉ ra. Rõ ràng là khí tức thô bạo của chiến giáp Long Tượng đã yếu đi rất nhiều, một trảo này rất là ác liệt.  Sau một kích đắc thủ, Quách Húc nhếch mép cười khẩy và quát lên đây giận dữ: “Bôn Lôi giận dữ, thừng Tù Long!”  Lâm Nhất vừa bị một trảo kia bức lui, còn chưa kịp đứng vững thì những tia lửa điện rơi lả tả trên mặt đất đã nhanh chóng lan tràn, lửa điện chằng chịt hệt như dây leo, bắt đầu điên cuồng sinh trường, phút chốc đã bao quanh Lâm Nhất, trói chặt lấy hắn.  Phút chốc, xiềng xích sấm sét đã lan ra khắp mọi nơi, hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất.Quách Húc thở dốc, chiêu này trước khi hắn ta giao đấu đã bắt đầu bày trận rồi, sức tiêu hao vô cùng mạnh.  “Thực sự coi Bôn Lôi Thủ Quách Húc ta đây chỉ được cái hư danh hạng 78 của bảng Long Vân à!”  Trong đáy mắt hắn ta lộ vẻ dữ tợn, Quách Húc vung một quyền nện về phía Lâm Nhất đã bị Lôi hoả nuốt chửng.  Đối phương đang trong tình huống bị Lôi hoả quật tới tấp, lẽ đương nhiên sẽ bị một quyền này của hắn ta đấm cho nát người.  Nhưng quyền mang của hắn ta còn chưa kịp áp sát, vô số sợi xích sét như những dây leo lập tức bị đánh nát tan tành. Bóng dáng Lâm Nhất xuất hiện, chiến giáp trên người bị đánh tan, khoé miệng rỉ ra một dòng máu.  “Không chết? Tên nhóc này nhà ngươi đúng là khó dây dưa… nhưng muốn so tài với ta, hôm nay ngươi buộc phải chết!”  Sắc mặt Quách Húc sa sầm, quyền mang xiết chặt trong tay lập tức lại loé lên ánh chớp.  “Om sòm!”  Lâm Nhất bỗng vươn mạnh tay sang tóm lấy thanh trường thương dựng bên cạnh người, thần sắc trong đáy mắt thình lình thay đổi, chứa đầy phong mang sắc bén vô cùng.  Kiếm thế huy hoàng trên người hắn tựa như một vầng trăng lửa, ánh sáng bạc lấp lánh chói mắt.  Ánh sáng Hạo Nguyệt!  Quách Húc ở giữa không trung hầu như không kịp tránh đi đã bị ánh trăng mênh mông này phủ kín.  Kiếm phân Song Nguyệt!  Lâm Nhất nghiêng người quét một vòng, lấy thương làm kiếm, kiếm thế huy hoàng như mây tản ra, một vầng trăng trên trời một vầng trăng dưới nước. Hai vầng trăng đối diện nhau cùng soi sáng, trường thương trong tay đâm ra vô số kiếm ảnh, khiến cho Lôi hoả mù mịt trên người đối phương giống như bị một cơn mưa bão gột rửa, trôi sạch, quang mang không ngừng yếu đi.  Phụt!  Sau khi đáp đất, Quách Húc nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.  “Bôn Lôi giận dữ? Ta có một kiếm, cũng như Bôn Lôi, mời các hạ thử lĩnh giáo!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tử Điện Long Trảo!”  Quách Húc lại quát to một tiếng, biến quyền thành trảo, từ giữa không trung hung hăng chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm ầm!  Những tia lửa điện bị đánh tản ra kia lập tức ngưng tụ thành một cái vuốt rồng khổng lồ, xé rách chiến giáp Long Tượng của Lâm Nhất.  Xoẹt xoẹt!  Chiến giáp cô đọng thành thực chất kia xuất hiện năm vết cào dữ tợn trước ngực, có máu tươi rỉ ra. Rõ ràng là khí tức thô bạo của chiến giáp Long Tượng đã yếu đi rất nhiều, một trảo này rất là ác liệt.  Sau một kích đắc thủ, Quách Húc nhếch mép cười khẩy và quát lên đây giận dữ: “Bôn Lôi giận dữ, thừng Tù Long!”  Lâm Nhất vừa bị một trảo kia bức lui, còn chưa kịp đứng vững thì những tia lửa điện rơi lả tả trên mặt đất đã nhanh chóng lan tràn, lửa điện chằng chịt hệt như dây leo, bắt đầu điên cuồng sinh trường, phút chốc đã bao quanh Lâm Nhất, trói chặt lấy hắn.  Phút chốc, xiềng xích sấm sét đã lan ra khắp mọi nơi, hoàn toàn chôn vùi Lâm Nhất.Quách Húc thở dốc, chiêu này trước khi hắn ta giao đấu đã bắt đầu bày trận rồi, sức tiêu hao vô cùng mạnh.  “Thực sự coi Bôn Lôi Thủ Quách Húc ta đây chỉ được cái hư danh hạng 78 của bảng Long Vân à!”  Trong đáy mắt hắn ta lộ vẻ dữ tợn, Quách Húc vung một quyền nện về phía Lâm Nhất đã bị Lôi hoả nuốt chửng.  Đối phương đang trong tình huống bị Lôi hoả quật tới tấp, lẽ đương nhiên sẽ bị một quyền này của hắn ta đấm cho nát người.  Nhưng quyền mang của hắn ta còn chưa kịp áp sát, vô số sợi xích sét như những dây leo lập tức bị đánh nát tan tành. Bóng dáng Lâm Nhất xuất hiện, chiến giáp trên người bị đánh tan, khoé miệng rỉ ra một dòng máu.  “Không chết? Tên nhóc này nhà ngươi đúng là khó dây dưa… nhưng muốn so tài với ta, hôm nay ngươi buộc phải chết!”  Sắc mặt Quách Húc sa sầm, quyền mang xiết chặt trong tay lập tức lại loé lên ánh chớp.  “Om sòm!”  Lâm Nhất bỗng vươn mạnh tay sang tóm lấy thanh trường thương dựng bên cạnh người, thần sắc trong đáy mắt thình lình thay đổi, chứa đầy phong mang sắc bén vô cùng.  Kiếm thế huy hoàng trên người hắn tựa như một vầng trăng lửa, ánh sáng bạc lấp lánh chói mắt.  Ánh sáng Hạo Nguyệt!  Quách Húc ở giữa không trung hầu như không kịp tránh đi đã bị ánh trăng mênh mông này phủ kín.  Kiếm phân Song Nguyệt!  Lâm Nhất nghiêng người quét một vòng, lấy thương làm kiếm, kiếm thế huy hoàng như mây tản ra, một vầng trăng trên trời một vầng trăng dưới nước. Hai vầng trăng đối diện nhau cùng soi sáng, trường thương trong tay đâm ra vô số kiếm ảnh, khiến cho Lôi hoả mù mịt trên người đối phương giống như bị một cơn mưa bão gột rửa, trôi sạch, quang mang không ngừng yếu đi.  Phụt!  Sau khi đáp đất, Quách Húc nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.  “Bôn Lôi giận dữ? Ta có một kiếm, cũng như Bôn Lôi, mời các hạ thử lĩnh giáo!”  

Chương 2067